NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 652

Cẩm Nhi chầm chậm ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ đục ánh lên vết máu đỏ

trên má, dáng vẻ đáng sợ vô cùng.

“Ta không phải là mẫu thân của nó?”, nàng khàn giọng lặp lại lời tôi, đột

nhiên cười lớn, “Ta cũng hy vọng là không phải! Người cho rằng ta sẵn
lòng sinh ra nó, sinh ra đồ nghiệt chủng đó, để nó chịu khổ sở giống như ta
sao?”.

Nghiệt chủng, hai chữ này giống như ngọn lửa thiêu đốt tôi. Tôi bỗng

đứng lên, người lạnh cứng như rớt vào hầm băng, “Ngươi nói đứa bé là cái
gì?”.

Cẩm Nhi cười thê thảm, “Ta nói nó là nghiệt chủng, là nghiệt chủng

giống như ta!”.

Tôi hít một hơi lạnh, chân mềm nhũn, ngã ngồi trên ghế.

Cẩm Nhi được sinh ra ở phường ca vũ, vốn là con riêng của một vũ cơ,

đến khi mẫu thân nàng bệnh chết cũng không chịu nói cho nàng biết phụ
thân của mình là ai. Ở chốn phường ca vũ thì những đứa trẻ có hoàn cảnh
như vậy cũng không thiếu, là nam thì bị đuổi đi, là nữ thì bị giữ lại, lớn lên
rồi không trở thành nhạc kỹ thì cũng bị quan lại quyền quý lấy làm tỳ thiếp.
Cẩm Nhi lại rất may mắn, năm bảy tuổi nàng tình cờ được Từ cô cô nhìn
thấy, thương xót cho những cực nhọc của nàng, Từ cô cô liền dẫn nàng về
phủ làm thị nữ.

Giờ khắc này, nàng lại nói rõ với tôi, từng câu từng chữ, rằng đứa bé kia

là nghiệt chủng, là nghiệt chủng giống như nàng! Tôi nhìn nàng, lạnh cả
người, trong đầu xuất hiện hàng ngàn nghi vấn, cuối cùng bật thốt lên,
“Cẩm Nhi, nói cho ta biết, sau khi ly tán ở Huy Châu, rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì?”. Khóe môi nàng hơi nhếch lên, con ngươi nheo lại, gương mặt
lộ vẻ sầu thảm. Nàng cười nói: “Quận chúa thực sự muốn biết sao?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.