NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 653

Tôi đứng dậy đi đến gần nàng, rút khăn lụa ra lau đi vết máu trên trán

nàng, lại không đành lòng, “Ngươi đứng lên mà nói”.

Nàng dường như không nghe thấy, vẫn ngã quỵ trên mặt đất, đầu ngửa

ra, túm lấy tay áo tôi, “Điện hạ bảo nô tỳ phải quên chuyện này đi, không
bao giờ được nhắc với ai cả… Nhưng, nếu như Quận chúa đã muốn biết thì
Cẩm Nhi sao có thể giấu diếm?”.

Nụ cười của nàng khiến tôi lạnh run, bất giác lui về phía sau một bước,

gỡ tay áo ra khỏi tay nàng, “Cẩm Nhi, ngươi đứng dậy trước đi đã”.

“Người còn nhớ, lúc sinh nhật mười lăm tuổi của nô tỳ, người đã từng

hỏi ước nguyện của nô tỳ là gì chứ?”. Đôi mắt nàng nhìn tôi chăm chăm.
Tôi nhớ lại, khi đó chúng tôi đang ở Huy Châu, vào sinh nhật tuổi mười
lăm của nàng, tôi đã từng đồng ý sẽ giúp nàng hoàn thành một tâm nguyện.
Nhưng nàng không chịu nói ra, lại bảo rằng tâm nguyện của nàng đã thành.
Lúc ấy tôi chỉ cho rằng nàng đang giở tính trẻ con, không hiểu chuyện.

Cẩm Nhi yếu ớt cười một tiếng, “Tâm nguyện lúc ấy của nô tỳ chính là

được đi theo điện hạ, cả đời phụng dưỡng ngài”.

Tôi kinh ngạc nhìn nàng, một lúc sau, nhắm mắt, lặng lẽ thở dài. Trong

những năm tháng đẹp đẽ đã ngủ yên kia, nàng lặng lẽ ở bên cạnh tôi, không
có ai chú ý tới sự tồn tại của nàng. Trong thế giới có tôi và Tử Đạm, nàng
chỉ giống như một thứ đồ trang trí. Nhưng chúng tôi đã quên, nàng cũng
đang ở độ tuổi xuân, cũng có những thứ tình cảm âm thầm đâm chồi nảy
lộc.

Ngày đó tôi gặp tai kiếp ở Huy Châu, mấy ngày liền không rõ sống chết

ra sao, nàng ngoại trừ sợ hãi thì chỉ muốn báo lại việc này cho Tử Đạm,
càng sớm càng tốt. Nhưng nàng cũng sợ rằng, Tử Đạm biết tin tôi gặp nạn
rồi sẽ không chịu đựng nổi nỗi đau đớn. Nàng cảm thấy, ở thời khắc ấy, Tử
Đạm rất cần có người bên cạnh, vậy là nàng liều lĩnh đi tìm. Một thiếu nữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.