NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 679

Nàng bị thị vệ giữ chặt hai tay, oán hận nói: “Trước khi Hoàng thúc xuất

chinh từng lệnh cho ta mang một phong thư đến cho Dự Chương Vương
phi, bức thư này còn ở trên người ta, tư tình trong đó, Vương gia đọc là
biết”.

Tôi rùng mình, âm thầm nắm chặt tay thành quyền, lại không do dự nói:

“Rất tốt, trình lên”.

Từ cô cô khom người nhận lệnh, đích thân đi tới nắm chặt cằm Cẩm Nhi,

khiến nàng kêu la không thành tiếng, một tay thuần thục lần vào trong áo
nàng tìm thư. Cẩm Nhi cứng đờ người, mặt mũi đỏ lên, đau đến nước mắt
đột nhiên trào ra, cổ họng tắc nghẹn, lại chẳng thể giãy dụa.

Tôi lạnh lùng nhìn nàng, lòng không chút thương hại. Từ cô cô là nhân

vật lão luyện bực nào chứ? Từ cô cô từ nhỏ đã ở Huấn giới ti, quản giáo hạ
nhân trong phủ nhiều năm, chỉ cần động chạm nhẹ cũng đủ để khiến Cẩm
Nhi đau đến không muốn sống. Từ cô cô vốn tốt bụng quan tâm Cẩm Nhi,
thậm chí còn cầu xin giúp nàng, không ngờ lại gây ra đại họa này. Xấu hổ,
ân hận, Từ cô cô sao có thể nhẹ tay?

Từ cô cô quả nhiên lấy ra được một bức thư từ trong áo Cẩm Nhi ra, đưa

đến tay tôi.

Nét bút trên phong thư kia quả thực là bút tích của Tử Đạm. Chuyện lúc

trước như sấm chớp xẹt qua, trong chốc lát, tay tôi đã thấm đẫm mồ hôi
lạnh.

Tôi không cần mở ra đọc cũng có thể đoán được Tử Đạm viết gì… Lần

này đi Giang Nam, huynh đệ tương tàn, huynh ấy sớm đã có lòng muốn
chết. Huynh ấy tuyệt vọng viết thư, lại đưa lầm vào tay Cẩm Nhi. Chuyện
bị giấu giếm đến nay, trở thành bằng chứng cho Cẩm Nhi vu cáo tôi và
huynh ấy tư thông. Lòng tôi không khỏi đau đớn, nhưng không dám để lộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.