NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 713

Đèn vừa mới lên, yến tiệc bắt đầu.

Cảnh tiếng đàn sáo quẩn quanh, ăn uống linh đình khiến tôi như thấy lại

được Hoàng gia phồn hoa khi xưa. Tử Đạm ngồi tại vị chủ tọa, đã đổi sang
mặc thanh sam, toát ra vẻ tiều tụy lạc lõng trong chốn hoa hòe hoa sói này.
Rượu đã uống quá ba tuần, hai má huynh ấy ửng đỏ, nhưng mặt vẫn tái
nhợt. Mọi người xung quanh dường như cũng phát hiện ra huynh ấy có gì
không ổn, dừng chén đưa mắt nhìn nhau, nhưng huynh ấy vẫn tự mình rót
rượu, liên tiếp nâng chén.

Tuần: rót rượu hết một lượt cho tất cả mọi người gọi là một tuần.

Tôi nhíu mày nhìn về phía ca ca, ca ca liền đứng dậy cười nói: “Đã lâu

rồi chưa ngắm trăng trong Chỉ uyển, Tử Đạm, đi cùng ta nhé?”.

Tử Đạm đã hơi say, chỉ cười không nói, để cho ca ca dìu đứng dậy, một

tay cầm bình rượu đi theo, chân bước loạng choạng.

Tôi day day thái dương, chợt nghe thấy một vài tiếng bàn luận xôn xao.

Tôi đứng dậy, nhìn ra xung quanh, mọi người lập tức im lặng.

“Không còn sớm nữa, Hiền Vương điện hạ đã rời tiệc, buổi tiệc hôm nay

coi như đã xong, chư vị cũng về đi”. Tôi nói xong, quay người đi luôn,
không muốn dây dưa nhiều với đám Hoàng thất chỉ biết nịnh nọt này.
Những kẻ này dựa vào mình mang huyết mạch Hoàng thất, cả ngày chè
chén, vênh váo tự đắc, hễ gặp nguy hiểm khó khăn là chỉ biết nịnh bợ. Nói
ra mới nhớ, ở đây cũng có không ít người bằng tuổi thúc bá tôi, cũng chẳng
thiếu danh sĩ ngày xưa, nhưng giờ đây trước mặt tôi lại chỉ biết nói hùa
theo.

Tôi bước ra khỏi chính điện, gặp phải cơn gió muộn thổi qua, toàn thân

lạnh lẽo. Đầu tỉnh táo lại, lại bật cười. Tôi quả thực càng ngày càng giống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.