NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 755

Bao nhiêu năm nay, tôi chưa bao giờ chủ động hỏi thân thế của chàng, sợ

chàng không vui.

“Thật ra thì ta vẫn còn thân tộc”, chàng cười nhạt, nét mặt bình tĩnh.

Tôi đột nhiên ngước mắt, kinh ngạc nhìn chàng. Ánh mắt chàng lại bay

về phía sau người tôi, không biết đã đi nơi nào, “Ta sinh ra ở Quảng Lăng,
không phải Hộ châu”.

“Tiêu thị Quảng Lăng?”. Tôi bất ngờ. Đó là thế gia thanh danh cao ngất,

nổi tiếng tài danh kiêu ngạo, luôn coi khinh việc bám vào các thế gia quyền
quý nên đời đời kiếp kiếp đều ở Quảng Lăng. Đây có lẽ là thế gia tồn tại
lâu đời nhất trong lịch sử.

Tiêu Kỳ cười cười, giọng nói có chút tự giễu, “Đúng thế, mẫu thân quê ở

Hộ châu, xuất thân hàn vi”.

“Tiên mẫu không phải thị thiếp, không biết vì sao sinh ra ta, bị coi là nỗi

nhục gia môn. Năm mẫu thân mắc bệnh qua đời, ta mới mười một tuổi, hai
năm sau tiên phụ cũng mất. Ta liền trộm ít bạc trốn khỏi Tiêu gia, chạy
thẳng đến Hộ châu. Nửa đường thì hết lộ phí, đói khổ lại rét, vừa lúc gặp
chiêu binh liền vào quân. Vốn chỉ hy vọng sống no đủ, không ngờ lại có
ngày hôm nay”. Chàng nói dăm ba câu, vẻ mặt hững hờ như thể câu chuyện
này vốn không liên quan đến mình. Lòng tôi đau đớn, cảm nhận được rõ
ràng sự cô độc đau thương của thiếu niên quật cường kia. Mặc dù cảm
động, nhưng lại khó nói nên lời. Tôi chỉ có thể lặng yên nắm tay chàng.

“Ta từng có một vài thị thiếp, mỗi lần thị tẩm, nhất định sẽ ban thuốc”,

giọng Tiêu Kỳ trầm xuống, “Cuộc đời ta căm ghét nhất là phân biệt tầng
lớp, phân biệt con cả con thứ. Con của ta nếu như không cùng một mẹ, sau
này nhất định cũng sẽ rơi vào cảnh ấy. Trước khi gặp được một người có
thể làm chính thê của ta, ta không muốn có con với người khác”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.