NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 757

thì ai sẽ coi trọng mình nữa? Nữ tử ngu xuẩn như vậy, không đáng để người
khác thương tiếc.

“Vậy thì, nô tỳ đi chuẩn bị hôn sự ngay”, Từ cô cô cũng không nhiều lời,

chỉ chờ chỉ thị của tôi.

Tôi im lặng một lúc lâu, nhìn những cánh hoa đào hồng phấn bay dưới

ánh nắng, rơi xuống đất, hòa cùng bùn đen. Trăm ngàn năm qua, số phận
của nữ tử trên thế gian này cũng không khác gì những cánh hoa kia.

Tôi thở dài, “Chung quy vẫn là nữ tử họ Vương, tuy là con thứ nhưng

cũng không thể cứ thế vô danh vô phận gả đi”.

Từ cô cô cười một tiếng, “Vương phi nhân hậu”.

Tôi nghĩ đến ánh mắt tính toán của thẩm, thật sự không có cách nào

khoan dung, thản nhiên nói: “Chọn một người xứng đôi, gả nàng đi nơi xa,
không thể để sóng gió tiếp tục nổi lên. Tạm thời để thẩm ở lại phủ Trấn
Quốc Công, sau hôn lễ thì đưa thẩm trở về quê cũ”.

Trải qua chuyện của Thiến nhi, tôi thực sự thấy lòng nguội lạnh. Sự uy

hiếp đến từ thân tộc làm tôi sợ hãi, làm tôi nghi ngờ còn có ai đáng để tôi
tin tưởng nữa.

Tôi không biết rốt cuộc có bao nhiêu người ở ngoài sáng, trong tối mơ

ước những gì thuộc về tôi. Trong mắt họ, tôi sống trong hào quang sáng
rực, tôi có hết thảy những thứ mà một nữ tử mong muốn, nhưng họ không
biết rằng, trong một bàn tay tôi có bao nhiêu thì một bàn tay khác cũng đã
mất đi bấy nhiêu. Một Thiến nhi có thể đưa đi xa, nhưng sau này có một
trăm Thiến nhi thì tôi biết làm thế nào?

Không có con là điểm yếu trí mạng của tôi, chỉ sợ cũng là điểm yếu trí

mạng của Tiêu Kỳ. Nếu như không có một đứa bé kế tục những gì chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.