NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 762

Thiến nhi cúi đầu, dáng vẻ khiếp sợ không dám nhìn thẳng tôi, cắn môi

chặt, hồi lâu mới nghẹn ngào mở lời: “Thiến nhi biết sai rồi! Nếu tỷ tỷ
muốn trách phạt, Thiến nhi không dám oán hận nửa lời, chỉ cầu xin được ở
lại bên mẫu thân! Mẫu thân cả đời cực khổ, sinh thời chỉ cầu được sống
bình an, không có mong muốn nào khác… Lúc này tỷ tỷ đã lấy chồng xa,
nếu như mẫu thân còn phải chịu nỗi đau chia lìa nữa, tỷ tỷ, tỷ nhẫn tâm như
vậy sao?”.

Nhìn vẻ ngoài điềm đạm đáng yêu, lời nói cũng mềm mại, nhưng bên

ngoài mềm mại như thế, bên trong rốt cuộc cũng đã để lộ ra răng nhọn.

Tôi chầm chậm nói: “Thiến nhi, muội quả thực nghĩ kỹ rồi, không muốn

đi hòa thân sao?”.

“Mọi chuyện tùy ý tỷ tỷ sắp đặt, cho dù có gả Thiến nhi cho người khác,

cũng không dám oán hận gì”, đôi mắt nàng hơi sáng lên, giọng vẫn nhỏ nhẹ
nghẹn ngào.

Cho một mối nhân duyên khác cũng là đường lui không tệ, như vậy thì

vẫn giữ được thể diện, lại có chỗ dựa. Tôi khẽ mỉm cười, đứa bé này còn
nhỏ tuổi, nhưng tâm cơ lại sâu như thế, mắt thấy tình thế bất lợi cũng biết
lui để tự vệ.

“Ngươi là đứa trẻ thông minh”. Tôi nhìn nàng, “Chỉ là bây giờ mới tìm

đường lui thì đã muộn. Ta từng cho ngươi lựa chọn con đường sống, nhưng
ngươi lại tham lam vô đáy”.

Thiến nhi sững sờ, không ngờ tới tôi đột nhiên giận dữ, nói toạc ra, nhất

thời á khẩu không nói được gì.

“Ta và ngươi không phải người ngoài, những lời sáo rỗng kia cũng miễn

đi”, tôi vẫn mỉm cười, mà giọng đã lạnh thấu, “Hiện tại ngươi vẫn còn hai
con đường để lựa chọn, một là hòa thân Đột Quyết, hai là xuống tóc xuất
gia”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.