Dẫn Tẩm nhi đi dọc hành lang, tôi càng lúc càng hiểu thấu, bỗng nhiên
tỉnh ngộ.
Trong cuộc chiến tranh thuộc về nam nhân, nữ nhân không phải là chỉ có
thể ngồi nhà chờ phu quân về.
Việc tôi cần làm có rất nhiều.
Ánh trăng thanh lạnh, xuyên qua cửa sổ, chiếu lên nền đá chạm khắc.
Tiêu Kỳ đứng trước án nhìn hộp kiếm đen nhánh, toàn thân được ánh
trăng bao phủ, tuy yên lặng bất động, nhưng lại tỏa ra hơi lạnh bức người.
Hộp kiếm chầm chậm được mở ra, một thanh trường kiếm toàn thân đen
nhánh được chàng nắm trong tay.
Kiếm vừa vào tay, người này kiếm này như hợp lại làm một.
Sát khí bừng bừng tỏa ra, tựa như đã trở lại chốn đại mạc mênh mông,
nơi biên cương cát vàng ngàn dặm.
Đây là bội kiếm của chàng, theo chàng vó ngựa đạp quan ải, vượt qua
thiên quân vạn mã, uống không biết bao nhiêu máu, suốt mười năm không
rời khỏi thân, cho đến khi chàng vào kinh bức vua thoái vị, lâm triều chủ
chính. Về sau, chàng thành Nhiếp chính Vương, có Vương tước, mặc triều
phục, bội kiếm được đổi thành thất tinh trường kiếm hoa văn rồng, phù hợp
với thân phận Vương giả.
Thanh kiếm uống máu này được cất đi như bộ giáp sáng loáng xưa kia.
Ngày phong kiếm, tôi đứng bên cạnh chàng, tận mắt nhìn chàng đóng
nắp hộp lại.
Lúc ấy, tôi mỉm cười nói: “Chỉ mong kiếm này không bao giờ còn có
ngày ra khỏi vỏ nữa, vui lòng vì thiên hạ thái bình”.