NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 930

Tôi nhìn vết máu ứ đọng trên má nàng, lòng đau như dao cắt.

Ngọc Tú cười thảm không nói gì, đột nhiên quỳ xuống trước chân tôi,

dập đầu liên tục, “Chàng nhất thời hồ đồ phạm sai lầm, không liên quan
đến mấy đứa nhỏ! Vương phi, cầu xin người tha cho bọn trẻ, Ngọc Tú
nguyện lấy mạng đền tội thay chàng! Chỉ cầu người tha cho chàng, tha cho
bọn trẻ!”.

Trán nàng đập trên đất cồm cộp, thị vệ xung quanh lập tức đỡ nàng dậy,

nàng vẫn không ngừng giãy dụa, chỉ kêu, “Vương phi, xin Vương phi khai
ân…”.

Ngụy Hàm từ sau tiến lên, cầm chuôi kiếm đánh vào gáy nàng.

Lòng tôi căng thẳng, chưa kịp cất tiếng ngăn, Ngọc Tú đã trợn mắt, ngã

xuống hôn mê.

“Tống phu nhân chỉ tạm thời ngất đi”, Ngụy Hàm nghiêm mặt nhìn về

phía tôi, “Đám phạm nhân này phải xử trí thế nào, thỉnh Vương phi chỉ
thị”.

Tôi không nói, chầm chậm đưa mắt nhìn những gương mặt phía trước.

Tống lão phu nhân được người dìu, tập tễnh tới phủ, muốn nhìn tận mắt
con tôi. Hai bé trai hoạt bát kia từng được Tiêu Kỳ ôm trên lưng ngựa, dạy
cách cầm cương cưỡi ngựa. Cô bé nho nhỏ từng được tôi bế trong tay, cười
khanh khách không chịu để cho mẫu thân bế đi… Những người này đã
từng thân cận với tôi như thế, thân cận giống như người nhà.

Ánh mắt tôi quét qua hai thị thiếp, khiến hai nàng đột nhiên co rúm lại,

cúi đầu không dám nhìn tôi.

Dung mạo của người mặc lục y có chút quen, tôi nhíu mày nhìn nàng

thêm một lát rồi chuyển ánh mắt nhìn Ngọc Tú đang bất tỉnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.