NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 941

“Không còn cách nào nữa, cái gì cần tới vẫn cứ phải tới”, tôi nhướng

mày cười một tiếng, “Ngụy thống lĩnh, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”.

“Thuộc hạ và các huynh đệ thề sống chết cùng Hoàng thành”, Ngụy Hàm

ngang nhiên nhìn thẳng về tôi, ánh mắt sáng quắc, khiến tôi như quay trở
lại cái đêm rét lạnh ở ngoại thành Ninh Sóc, cũng từng có một đôi mắt sáng
như thế xuất hiện trong bóng tối, kiên định mà dũng mãnh nói với tôi:
“Thuộc hạ phụng mệnh Dự Chương Vương đến tiếp ứng, bảo vệ an toàn
cho Vương phi”.

Ở Ninh Sóc, ở Huy Châu, rất nhiều nam nhân tốt tiến lên thì mở mang

lãnh thổ, lui thì tận trung bảo hộ chủ, coi sinh tử như cát bụi. Đó là những
quân nhân kiên trung của Tiêu Kỳ.

Nơi cửa cung lại một lần nữa vang lên tiếng kèn lệnh, Ngụy Hàm vội vã

chạy đi.

Ngọc Tú ngây ngốc nhìn về hướng cửa cung, sắc mặt xanh mét đáng sợ,

nhưng không còn run khóc nữa.

Trong điện các tịch mịch, nàng cúi đầu, không rõ thần sắc, cất giọng

khàn khàn, “Hồ Quang Viễn là chàng giết”.

Tôi không cảm thấy ngạc nhiên, cũng không tức giận, chỉ thấy bi thương

tột cùng. Thiếu niên lỗ mãng chân chất kia là con cờ, con cờ để Tống Hoài
n ép Hồ Quang Liệt làm phản, là vong hồn đầu tiên tế đao hắn.

Ngọc Tú ngẩng đầu lên, nhìn tôi, ánh nhìn khiến tôi có chút thấp thỏm.

Nàng buồn bã cười một tiếng, “Vì Doanh nương, Hoài n muốn giết hắn

từ lâu rồi”.

Tôi ngẩn ra, “Ai là Doanh nương?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.