NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 99

Hai bàn tay vươn ra của hắn dừng lại giữa không trung, khóe môi hé ra

nụ cười khổ.

Tôi dựa vào thành xe, đề phòng theo dõi hắn.

“Ta đáng ghét như thế sao?”, hắn cúi đầu, giễu cợt cười một tiếng.

“Lúc đó, bọn họ đều ghét ta, sợ ta, một khi có cơ hội liền đuổi theo đánh

ta”. Trên mặt hắn hiện lên nụ cười ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói, “Lần nào mẹ
cũng ôm ta, vừa rơi lệ vừa cho ta uống thuốc. Có đôi khi ta tình nguyện để
cho bọn họ đánh, bị thương, mẹ sẽ ôm ta”.

Tôi kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn đột nhiên nói tới chuyện

lúc nhỏ, lại nghe được mùi vị chua xót.

Hắn ngước mắt nhìn, ánh mắt mơ màng, “Hôm đó ngươi cho ta uống

thuốc… ta còn tưởng rằng mẹ đã trở lại”.

Da mặt tôi nóng lên, cúi đầu, không biết nên nói thế nào cho phải, “Lệnh

từ* sống tại Ninh Sóc sao?”.

*Lệnh từ: cách gọi tôn kính đối với mẹ của người nghe.

Hắn trầm mặc.

Một hồi lâu lại thấy hắn lạnh giọng nói, “Mẹ ta qua đời đã lâu rồi”.

Tôi sững người.

“Mẹ ngươi gọi ngươi là gì?”, hắn đột nhiên hỏi.

“A Vũ”, tôi bất giác thốt lên, lại lập tức hối hận.

Hắn cười, lông mày dài nhướng lên, vẻ buồn bã nơi đáy mắt nhất thời trở

nên dịu dàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.