NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 10

Vừa hay tin ông nội em từ trần. Thật đau buồn. Cho biết bao giờ anh có

thể gặp em. Charles.

Tôi nhận điện tín của Sophia lúc 6 giờ tại nhà thân phụ tôi. Điện tín viết:

Sẽ đến Mario lúc 9 giờ. Sophia.
Ý nghĩ gặp lại Sophia khiến tôi bồn chồn lo lắng. Thời gian trôi qua chậm

chạp đến bực mình. Tôi đến nhà hàng Mario sớm hơn giờ hẹn hai mươi
phút, còn nàng chỉ đến trễ năm phút.

Khi gặp lại một người xa cách đã lâu nhưng hình bóng họ luôn hiện diện

trong tâm trí ta, bao giờ ta cũng thấy xúc động. Lúc Sophia bước qua cánh
cửa xoay, cuộc gặp giữa chúng tôi dường như chỉ là hư ảo. Nàng mặc bộ đồ
đen, và lạ lùng thay điều đó lại làm tôi giật mình. Hầu hết phụ nữ khác cũng
mặc trang phục đen – nhưng tôi luôn đinh ninh trong lòng đó là màu tang
chế – và tôi ngạc nhiên vì Sophie cũng mặc trang phục đen để thể hiện sự
buồn đau – thậm chí cho người thân của mình.

Chúng tôi dùng cocktail – sau đó đi tìm bàn cho mình. Chúng tôi luống

cuống nói huyên thuyên – hỏi thăm sức khỏe những người bạn cũ hồi còn ở
Cairo. Một cuộc trao đổi không tự nhiên nhưng lại giúp chúng tôi vượt qua
những phút ban đầu ngượng nghịu lúng túng. Tôi chia buồn về việc ông
nàng qua đời, và Sophia lặng lẽ trả lời cái chết đó ‘quá đột ngột’. Sau đó
chúng tôi trở về trạng thái hồi tưởng. Tôi băn khoăn vì cảm nhận có điều gì
đó khác hơn là sự bỡ ngỡ của lần gặp lại theo lẽ thường. Có gì đó không ổn,
dứt khoát là không ổn với Sophia. Có khi nào nàng sắp nói mình đã tìm
được người đàn ông khác, rằng tình cảm nàng dành cho tôi ‘hoàn toàn là
nhầm lẫn’?

Không hiểu sao tôi vẫn nghĩ chuyện đó sẽ không xảy ra – mà tôi cũng

không biết là chuyện gì nữa, tuy vậy chúng tôi vẫn tiếp tục nói chuyện
gượng gạo.

Thình lình, khi người bồi bàn mang cà phê đặt lên bàn và cúi đầu rút lui

thì mọi việc nhanh chóng trở lại như xưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.