15
“Phòng của anh đã chuẩn bị xong rồi,” Sophia nói.
Nàng đứng bên tôi nhìn ra khu vườn. Giờ trông nó xám xịt, tiêu điều với
những hàng cây rụng lá hết phân nửa đang lung lay trong gió.
Sophia đồng cảm với suy nghĩ của tôi, nàng nói:
“Trông nó hoang tàn làm sao…”
Trong khi chúng tôi đang nhìn, một dáng người, rồi một dáng người nữa
từ khu vườn đá đi qua hàng rào thủy tùng.
Cả hai trông xám xịt và không thật trong ánh sáng tàn dần.
Bà Brenda Leonides đi trước. Bà choàng trên người chiếc áo khoác lông
sóc màu xám. Cách bước đi rón rén của bà trông giống như mèo. Bà lướt đi
trong ánh chiều tà với một vẻ duyên dáng siêu nhiên.
Tôi nhìn thấy mặt bà khi bà đi ngang qua cửa sổ. Một cái cười nửa miệng
trên gương mặt, môi hơi nhếch lên, một nụ cười kỳ lạ tôi đã để ý lúc gặp
trên tầng của bà. Vài phút sau, Laurence Brown, trông mảnh khảnh và teo
quắt, cũng lướt đi trong ánh chiều tà. Tôi chỉ có thể mô tả họ như thế. Họ
không giống như hai người đang đi, mà giống hai người vừa ra ngoài đi dạo.
Họ có cái vẻ gì đó lén lén lút lút và ảo ảnh như hai bóng ma.
Tôi tự hỏi có phải nhánh cây đó gãy dưới chân họ?
Tự dưng liên kết ý tưởng, tôi hỏi:
“Josephine đâu?”