NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 126

Tôi chợt nhớ tại sao ở Cairo, Sophia không bao giờ nói chuyện nhà và

người trong gia đình nàng.

“Có phải vì vậy nên em không hề nói gì đến họ?” tôi hỏi. “Vì em muốn

quên họ?”

“Chắc vậy. Gia đình em, tất cả mọi người, đều thân nhau. Tất cả – đều rất

thương nhau. Gia đình em không như vài gia đình khác trong đó người
người ghét nhau, đào đất đổ đi. Vậy hẳn là rất tệ, nhưng tệ hơn cả là phải
sống quấn lấy nhau trong yêu thương đầy mâu thuẫn.” Nàng nói thêm: “Em
nghĩ đó là ý của em khi em nói cả gia đình em chung sống trong căn nhà
quái dị. Em không nói quái dị theo nghĩa xấu. Ý em là cả nhà không thể
trưởng thành một cách độc lập, tự mình đứng được. Cả nhà cứ cuộn vào
nhau, quấn lấy nhau.”

Tôi nhìn thấy bà Edith de Haviland nghiến gót chân lên một đám cỏ trên

con đường trong khi Sophia nói thêm: “Giống như đám cỏ bìm bìm…”

Bỗng nhiên bà Magda xuất hiện – vừa mở cửa vừa kêu to:

“Con yêu, sao con không mở đèn. Tối quá.”
Bà nhấn nút, ánh sáng chiếu lòa trên các vách tường và bàn ghế. Bà, tôi

và Sophia kéo các màn che nặng nề màu hồng lên, và chúng tôi ở trong căn
phòng thoang thoảng hương hoa. Bà Magda gieo mình lên ghế tràng kỷ, la
lớn:

“Một tình cảnh không thể tin được, đúng không? Thằng Eustace cáu kỉnh

đó! Nó nói với ta rằng nó nghĩ toàn bộ chuyện này tuyệt không đứng đắn
chút nào. Bọn con trai thật nực cười!”

Bà thở dài.
“Roger là một kẻ được nuông chiều. Tôi yêu anh ấy khi anh vò đầu và bắt

đầu làm hư hại mọi chuyện. Bà Edith có đúng là tử tế khi tặng phần thừa kế
của bà cho anh ấy không? Cậu biết không, bà dì thật sự có ý đó, không giả
bộ đâu. Nhưng thật là dại dột khủng khiếp – khi chuyện đó khiến Philip nghĩ
mình cũng phải làm y như thế. Bà dì Edith, dĩ nhiên, có thể làm mọi việc cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.