NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 134

Tôi không hiểu tại sao tôi lại ngạc nhiên đến vậy. Nhìn chung, ông

Aristide Leonides luôn là người biết thu dụng nhân tài. Mặc dù bề ngoài
trông giống con chuột nhút nhát, Laurence có biệt tài khơi dậy sự say mê và
trí tưởng tượng của học trò. Bi kịch Thermidor, sắc lệnh chống lại phe
Robespierre, bản lĩnh của Barras, sự xảo quyệt của Fouché – Trung úy pháo
binh trẻ suýt chết đói Napoleon – được kể rất thật và rất sống động.

[14]

Bỗng nhiên Laurence dừng lại, anh ta hỏi Eustace và Josephine mỗi đứa

một câu. Anh cho chúng đặt mình vào một nhân vật, đứa này vào nhân vật
này và đứa kia vào nhân vật khác. Tuy nhiên anh không thu được nhiều nhặn
gì từ Josephine, giọng nói của con bé nghe như phát ra từ cái đầu lạnh tanh.
Giọng của Eustace thì khác hoàn toàn với tính cách bình thường của nó. Nó
chứng tỏ có đầu óc và sự thông minh, cảm thụ lịch sử nhạy bén khiến ta
không nghi ngờ nó đã được di truyền từ người cha.

Sau đó tôi nghe tiếng ghế bị đẩy lui, kêu lạch cạch trên sàn nhà. Tôi lùi

trở lại chỗ cầu thang và làm ra vẻ mới đến khi cửa mở.

Eustace và Josephine bước ra.
“Chào,” tôi nói.

Eustace ngạc nhiên khi trông thấy tôi.
“Anh muốn gì?” nó lễ phép hỏi.
Josephine, không thèm quan tâm đến sự hiện diện của tôi, đi lướt qua.

“Anh chỉ muốn xem phòng học,” tôi trả lời hơi yếu ớt.
“Anh có thể xem vào ngày khác được không? Đây chỉ là chỗ của lũ nhóc

con. Dùng để làm nhà trẻ. Còn rất nhiều đồ chơi trong đó.”

Nó giữ cửa mở và tôi đi vào.

Laurence đứng bên bàn. Anh ta nhìn lên, hơi đỏ mặt, lẩm bẩm điều gì như

để đáp trả lời chào của tôi và vội bước ra.

“Anh làm thầy sợ rồi,” Eustace nói. “Thầy rất dễ sợ hãi.”
“Em có thích thầy không, Eustace?”

“Ồ! Thầy ấy cũng được. Một kẻ ngốc, tất nhiên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.