NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 149

nhỏ đã biết điều gì nên mới bảo cảnh sát là ngu ngốc? Hay chẳng lẽ chỉ để
lên mặt ta đây?

Chợt nhận ra sự im lặng trong căn phòng tôi ngẩng phắt lên – cả Taverner

và cha tôi đều đang nhìn tôi. Không hiểu có gì trong cung cách của hai
người họ khiến tôi vụt nói một cách thách thức:

“Sophia không biết gì về chuyện này! Hoàn toàn không biết gì.”
“Không à?” cha tôi hỏi.
Tôi thật không hiểu đó là câu hỏi hay một sự nhất trí.

“Cô ấy sẽ vô cùng ngạc nhiên!”
“Thế à?”
“Ngạc nhiên à!”

Một chút im lặng. Bỗng chuông điện thoại trên bàn của cha tôi reo lên

chói tai.

Cha tôi nhấc máy lên – lắng nghe rồi nói: “Đúng, nối máy cho cô ta.”
Ông nhìn tôi.

“Cô bạn gái của con. Cô ấy muốn nói chuyện với chúng ta. Khẩn cấp.”
Tôi đón lấy ống nghe.
“Sophia?”

“Charles, anh đó phải không? Chuyện – Josephine!” Giọng nàng hơi suy

sụp.

“Josephine làm sao?”
“Em nó bị đập vào đầu. Chấn thương não. Tình trạng trầm trọng… Người

ta nói con bé có thể không hồi phục…”

Tôi quay sang Taverner và cha tôi.
“Josephine bị đập đầu,” tôi nói.
Cha tôi lấy ống nghe từ tay tôi. Ông nói rành rọt lời ông đã nói:

“Cha đã bảo con để mắt đến con bé đó rồi…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.