NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 170

“Còn Laurence,” bà nói. “Các ông đã làm gì Laurence?”
“Ông Laurence Brown cũng bị bắt,” Taverner nói.

Bà rũ xuống. Người bà dường như đổ sụp và co rút lại. Nước mắt tuôn

xuống mặt bà. Bà lặng lẽ đi với Taverner băng qua bãi cỏ đến chỗ chiếc xe
hơi. Tôi thấy Laurence và trung sĩ Lamb ra khỏi nhà. Tất cả lên xe. Xe chạy
đi.

Tôi hít một hơi thật sâu và quay sang Sophia. Mặt nàng tái nhợt và có vẻ

đau khổ.

“Charles ơi, thật là khủng khiếp,” nàng nói. “Khủng khiếp quá.”

“Anh biết.”
“Anh phải tìm cho bà ấy một luật sư hạng nhất – giỏi hơn tất cả. Bà ấy –

bà ấy phải có được tất cả sự giúp đỡ có thể có.”

Tôi nói, “Người ta không hiểu những chuyện như vầy là thế nào. Anh

chưa bao giờ chứng kiến ai bị bắt.”

“Em biết. Người ta không biết gì cả.”
Cả hai chúng tôi lặng thinh. Tôi nghĩ đến gương mặt kinh hoàng tuyệt

vọng của Brenda. Tôi cảm thấy có vẻ quen thuộc và bỗng nhiên tôi biết tại
sao. Đó là biểu hiện tương tự tôi đã thấy trên gương mặt bà Magda Leonides
ngày đầu tiên tôi đến Ngôi nhà Quái dị này lúc bà đang nói về vở Edith
Thompson.

“Và sau đó,” bà đã nói, “là nỗi khiếp sợ hoàn toàn, cậu có nghĩ thế

không?”

Nỗi khiếp sợ hoàn toàn – điều đó đã thể hiện trên gương mặt Brenda.

Brenda không phải là người tranh đấu. Tôi tự hỏi liệu có khi nào bà ta có
gan giết người. Có thể bà không có gan. Nhưng có thể là Laurence Brown,
vì sự mê đắm hành hạ, với tính cách cá nhân bất ổn, anh ta đã đổi nước chứa
của một lọ này sang lọ khác – một hành động hết sức dễ dàng – để giải thoát
cho người đàn bà mà anh ta yêu.

“Vậy là qua rồi,” Sophia nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.