NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 171

Nàng thở dài, rồi hỏi:
“Nhưng tại sao bây giờ lại bắt họ? Em tưởng không đủ chứng cớ.”

“Có một số chứng cớ đã được đưa ra ánh sáng. Những bức thư.”
“Ý anh là những bức thư tình họ viết cho nhau?”
“Đúng.”

“Họ có khùng mới giữ các bức thư đó.”
Quả đúng thế. Họ khùng. Một loại khùng điên có vẻ không bao giờ biết

lợi dụng kinh nghiệm của người khác. Các tờ báo hằng ngày không ngày
nào mà không thấy vài trường hợp khùng điên như thế – say mê gìn giữ thư
tình, những chứng từ bảo đảm tình yêu.

“Quả thật là dại dột,” tôi nói. “Nhưng bận tâm làm gì. Chẳng phải chúng

ta lâu nay đã luôn hy vọng là điều này sao? Đó chẳng phải là lời em nói
ngay đêm đầu tiên tại khách sạn Mario sao? Em đã nói tất cả đều hợp lý nếu
có đúng người phải giết chết ông nội em. Brenda là đúng người rồi, phải
không? Brenda hay Laurence?”

“Đừng, Charles, anh làm em cảm thấy khủng khiếp quá.”
“Nhưng chúng ta phải có óc xét đoán. Sophia, giờ chúng ta có thể cưới

nhau rồi. Em không thể bắt anh chờ đợi lâu hơn nữa. Gia đình Leonides
không còn có thể cản trở.”

Nàng nhìn tôi chăm chăm. Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy đôi mắt

xanh sáng long lanh của nàng.

“Đúng,” nàng nói. “Em cho rằng gia đình em đã thoát khỏi chuyện này.

Chúng ta cũng thế, phải không. Anh có chắc không?”

“Em thân yêu của anh, trong gia đình em không còn một ai bị nghi là có

động cơ đen tối nữa.”

Mặt nàng đột nhiên trở nên trắng bệch.

“Charles, ngoại trừ em. Em có động cơ.”
“Đúng, dĩ nhiên…” tôi bác lại. “Nhưng thật sự không phải. Em đâu biết gì

về bản di chúc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.