NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 173

22

Vòng qua khu vườn đá, Roger và Clemency đang bước nhanh về phía chúng
tôi. Bộ đồ len của Roger trông vừa vặn hơn bộ đồ ông mặc khi đi làm. Ông
có vẻ hăng hái và phấn khích. Clemency thì đang cau mày.

“Chào hai cháu,” Roger lên tiếng. “Bác cứ tưởng họ sẽ không bao giờ bắt

người đàn bà ghê tởm đó chứ. Bác không biết họ còn chờ cái gì. Giờ thì họ
đã tóm ả và tên bạn trai khốn nạn của ả – bác mong họ treo cổ cả hai.”

Clemency càng cau mày hơn. Bà nói:
“Đừng nhẫn tâm như vậy, anh Roger.”
“Nhẫn tâm? Máu lạnh đầu độc một ông già tin cậy mình và vô phương tự

vệ – và khi anh vui mừng vì những kẻ giết người bị bắt và sẽ phải đền tội thì
em cho là anh nhẫn tâm! Anh nói cho em biết, anh muốn tự tay treo cổ
người đàn bà đó.” Ông lại nói: “Lúc cảnh sát đến bắt bà ấy, có phải bà ta
đang ở đây với các cháu không? Bà ta phản ứng ra sao?”

“Khủng khiếp lắm,” Sophia nhỏ giọng nói. “Bà ấy sợ đến mất hết hồn

vía.”

“Đáng đời.”
“Đừng quá thù hằn,” Clemency nói.

“Ôi, anh biết, em yêu, nhưng em không hiểu đâu. Ông ấy là cha anh. Anh

yêu cha anh. Em có hiểu không? Anh yêu ông ấy.”

“Em hiểu mà,” Clemency nói.
Roger nói với vợ, nửa đùa cợt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.