NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 186

“Con vừa lặp lại từ mà Edith de Haviland đã nói!”
“Vâng. Và bà Edith là một người nữa – không chừng đã gây án – mà con

cân nhắc. Nhưng con không biết tại sao. Con chỉ biết tin rằng bà Edith tự
cho mình có lý do thỏa đáng để làm việc đó. Bà ta có thể xem thường luật
pháp. Bà ta thuộc loại người đó.”

“Và bà ta cũng đã rất lo Brenda không được bào chữa đàng hoàng?”
“Vâng, đúng thế. Con cho rằng đó là vì lương tâm. Con không nghĩ vào

lúc này đây, bà có ý định buộc tội họ giết người.”

“Có thể không phải thế. Nhưng liệu bà ta có đập đầu con bé Josephine

không?”

“Không đâu,” tôi nói chậm rãi. “Con không tin. Con nhớ Josephine đã nói

với con cái gì đó, cứ lảng vảng trong đầu con mà con không nhớ ra là cái gì.
Con quên mất rồi. Điều duy nhất con có thể nhớ…”

“Đừng lo. Con sẽ nhớ lại thôi. Còn điều gì hoặc ai đó khác nữa trong đầu

con không?”

“Còn ạ,” tôi nói. “Rất nhiều. Cha biết gì về bệnh bại liệt trẻ con. Hậu quả

của bệnh đó đối với tính cách con người?”

“Eustace?”
“Vâng. Càng nghĩ về Eustace, con càng cho rằng dường như Eustace là

người phù hợp hơn. Nó không ưa và thù ghét ông nội. Tính tình kỳ quặc và
hay nổi cáu. Nó không bình thường. Nó là người duy nhất trong gia đình đó
mà con cho rằng có thể đập đầu Josephine một cách lạnh lùng nếu như con
bé biết chuyện chi liên quan đến nó – hay rất có khả năng biết về nó. Con bé
biết mọi chuyện. Nó viết trong một cuốn sổ tay…”

Tôi dừng lời.

“Chúa ơi,” tôi kêu lên. “Con thật ngu quá.”
“Chuyện gì thế?”
“Giờ con mới biết cái gì sai lầm. Con và Taverner đã giả định sự tan

hoang trong phòng Josephine, một sự sục sạo dữ dội, là vì tìm các bức thư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.