NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 189

24

Chúng tôi lại trở về cơn ác mộng.

Tôi đã nghĩ như thế khi tôi và Taverner lái xe rời khỏi London. Có sự tái

lặp như chuyến đi ban đầu.

Taverner thỉnh thoảng lên tiếng nguyền rủa.
Còn tôi, từng lúc một, cứ lặp đi lặp lại một cách ngớ ngẩn vô ích: “Vậy thì

không phải là Brenda và Laurence. Không phải Brenda và Laurence.”

Tôi đã thật sự nghĩ như thế sao? Tôi đã rất vui mừng khi nghĩ như thế.

Vui mừng để sổng kẻ khác, độc ác hơn…

Hai người họ đã phải lòng nhau. Họ đã viết cho nhau những bức thư tình

lãng mạn. Họ đã cho phép họ có hy vọng người chồng già của Brenda sớm
chết yên bình và hạnh phúc – nhưng tôi tự hỏi họ có thật sự mong muốn ông
lão chết hay không. Tôi có cảm giác rằng những thất vọng và khao khát của
cuộc tình bất hạnh phù hợp với họ hơn cuộc sống hôn nhân bình thường. Tôi
không nghĩ Brenda thật sự yêu say đắm. Bà ta quá xanh xao, quá lãnh đạm.
Bà ta thèm khát sự lãng mạng đó. Và tôi nghĩ Laurence cũng là dạng người
vui sướng với thất bại và những ước mơ hạnh phúc mơ hồ trong tương lai
hơn là thỏa mãn xác thịt.

Họ tự đưa mình vào bẫy, họ khiếp sợ nhưng không có đủ khôn ngoan để

tìm đường thoát ra. Laurence, với sự dại dột khó tin, đã không tiêu hủy các
bức thư của Brenda. Còn Brenda đã hủy các bức thư của y nên người ta
không tìm thấy. Và không phải Laurence là người đặt cái chốt bằng cẩm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.