NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 192

Tuy nhiên tôi rất bối rối. Có ai đó vừa đứng sau cánh cửa và đã nghe

những lời Josephine nói. Tôi quay trở lại và nắm cánh tay Josephine. Nó
đang ăn táo và thản nhiên nhìn Clemency. Đằng sau cái sự thản nhiên đó, tôi
cho rằng có một sự khoái trá hiểm ác.

“Đi nào, Josephine,” tôi nói. “Chúng ta cần phải nói chuyện một chút.”

Tôi nghĩ Josephine sẽ phản đối, nhưng tôi sẽ không đời nào để yên cho

nó. Tôi kéo mạnh con nhỏ về phần nhà dành cho nó. Có một căn phòng nhỏ
không dùng tới, ở đây chúng tôi chắc không bị quấy rầy. Tôi đưa nó vào
phòng, đóng chặt cửa, và bảo nó ngồi lên một chiếc ghế. Tôi lấy một chiếc
ghế khác và kéo lại ngồi đối diện với nó. “Josephine,” tôi nói, “giờ chúng ta
sẽ phải thẳng thắn. Chính xác em đã biết những gì?”

“Cả đống chuyện.”
“Anh không nghi ngờ điều đó. Cái đầu của em nhồi nhét quá thừa thãi

thông tin liên quan hay không liên quan. Nhưng em có hiểu rõ ý anh
không?”

“Dĩ nhiên em hiểu. Em đâu có ngu.”
Tôi không biết tôi hay cảnh sát bị chê bai, nhưng tôi không quan tâm và

tôi tiếp tục:

“Em biết ai bỏ thuốc độc vào tách ca cao của em?”

Josephine gật đầu.
“Em biết ai đầu độc ông em?”
Josephine lại gật đầu

“Và ai đập lên đầu em?”
Josephine lại gật đầu.
“Như vậy em biết hết . Em phải nói cho anh nghe tất cả những việc đó –

ngay bây giờ.”

“Không đâu.”
“Em phải nói. Bất cứ thông tin nhỏ nhoi nào em có được hay tìm thấy

được đều phải báo cho cảnh sát.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.