NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 194

Bất thần nó đưa ngón tay trỏ ra đúng lúc bà Edith de Haviland bước vào

phòng.

“Josephine, quăng hột táo vào giỏ đựng rác đi,” bà Edith nói. “Cháu đã có

khăn tay chưa? Các ngón tay của cháu nhớp quá. Bà sẽ đưa cháu ra xe.” Đôi
mắt bà nhìn tôi đầy ý nghĩa khi bà nói: “Cháu sẽ an toàn hơn khi không ở
đây trong vòng một vài tiếng.” Thấy Josephine có vẻ phản đối, bà Edith nói
thêm: “Chúng ta sẽ đi Longbridge và ăn kem xôđa lạnh.”

Mắt Josephine sáng lên, nó nói: “Hai phần.”
“Có thể,” bà Edith nói. “Giờ ta đi, nhớ lấy mũ, áo khoác và chiếc khăn

choàng cổ màu xanh đậm. Hôm nay trời lạnh. Charles, cậu nên đi với nó cho
đến khi nó lấy xong đồ là tốt hơn. Đừng rời xa nó. Tôi cần viết mấy cái thư.”

Bà ngồi vào bàn. Tôi hộ tống Josephine ra khỏi phòng. Cho dù không có

lời cảnh báo của bà Edith, tôi vẫn theo sát Josephine như đỉa đeo.

Tôi tự nhủ sự hiểm nguy của con bé là rất gần kề.
Lúc tôi kết thúc việc canh chừng Josephine tại phòng vệ sinh thì Sophia đi

vào phòng. Nàng ngạc nhiên thấy tôi ở đây.

“Charles, sao anh lại trở thành bảo mẫu vậy? Em không biết anh ở đây.”

“Em đi Longbridge với bà dì Edith,” Josephine nói, giọng quan trọng.

“Em sẽ được ăn nhiều kem.”

“Rừ, vào một ngày lạnh như thế này á?”
“Kem xôđa lạnh lúc nào cũng ngon,” Josephine nói. “Khi bị lạnh bên

trong, sẽ cảm thấy nóng bên ngoài.”

Sophia chau mày. Nàng có vẻ lo lắng, và tôi đau lòng thấy vẻ xanh xao và

đôi mắt quầng thâm của nàng.

Chúng tôi trở lại căn phòng ban sáng. Bà Edith vừa dán xong hai phong

bì. Bà nhanh nhẩu đứng dậy.

“Chúng ta đi nào,” bà nói. “Ta đã bảo Evans đưa chiếc xe Ford tới.”

Bà bước ra khỏi đại sảnh. Chúng tôi đi theo bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.