NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 200

Tôi lao vào đại sảnh và đến chỗ cái tủ dài bằng gỗ sồi. Tôi tìm thấy hai

bức thư – để hờ hững phía sau một bình trà lớn bằng đồng thau.

Bức thư trên gửi Chánh thanh tra Taverner.

Taverner đi theo sau tôi. Tôi đưa bức thư cho anh và anh xé phong bì. Tôi

đứng bên cạnh anh và đọc nội dung ngắn gọn của bức thư.

Mong ước của tôi là thư này sẽ được mở ra sau khi tôi chết. Tôi không đi

vào các chi tiết, nhưng tôi nhận chịu hoàn toàn trách nhiệm về cái chết của
anh rể tôi, Aristide Leonides và Janet Rows (tức Nannie). Tôi long trọng
tuyên bố Brenda Leonides và Laurence Brown vô can trong vụ giết ông
Aristide Leonides. Theo lời của bác sĩ Michael Chavasse, 783 đường
Harley, tôi chỉ còn sống thêm vài tháng. Tôi thích lối thoát này, bảo vệ hai
con người vô tội bị buộc tội giết người mà họ không có làm. Đầu óc tôi minh
mẫn và tôi ý thức hoàn toàn về những gì tôi viết.

Edith Elfrida de Haviland.

Khi tôi đọc xong bức thư, tôi biết Sophia cũng đã đọc xong – dù có sự

chấp thuận hay không của Taverner, tôi không biết.

Bà dì Edith…” Sophia lẩm bẩm.
Tôi nhớ gót chân tàn bạo của bà Edith nghiền nát đám cỏ bìm bìm trên

mặt đất. Tôi nhớ, kỳ thực là tưởng tượng, tôi đã sớm nghi ngờ bà. Nhưng, tại
sao…

Sophia nói ra ý nghĩ trong đầu tôi trước khi tôi nhận ra.
“Nhưng Josephine? Tại sao bà lại đưa Josephine đi cùng bà?”
“Tại sao bà lại làm tới mức này?” tôi hỏi. “Động cơ của bà là gì?”

Ngay cả khi nói thế, tôi đã biết sự thực. Tôi thấy mọi việc rõ ràng. Tôi

nhận ra mình đang cầm trong tay bức thư thứ hai. Tôi nhìn xuống và thư đề
tên tôi.

Phong bì dày hơn và cứng hơn bức thư kia. Chưa mở ra tôi nghĩ mình đã

biết cái gì đựng trong đó. Tôi xé phong bì theo chiều dọc, quyển sổ tay nho
nhỏ màu đen của Josephine rơi xuống đất. Tôi cúi xuống nhặt nó lên – tôi
mở ra và đọc thấy ngay ở trang đầu…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.