NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 30

5

Một thân người cao gầy đang bước nhanh trên lối dẫn đến chỗ chúng tôi.
Người đó đội cái mũ bằng nỉ đã cũ lại rách, mặc cái áo sơ mi xộc xệch bên
trong một cái áo len đan vụng về.

“Bà dì Edith,” Sophia kêu lên.

Thân người đó dừng lại một hai lần, cúi xuống các hàng rào hoa, sau đó đi

về chỗ chúng tôi. Tôi vội đứng lên.

Sophia giới thiệu: “Dì Edith, đây là Charles Hayward. Còn đây là dì em,

cô de Haviland.”

Edith de Haviland là một bà khoảng bảy mươi tuổi. Mớ tóc màu xám hơi

rối, gương mặt nhăn nheo, cái nhìn sắc sảo và soi mói.

“Cậu đấy à?” bà ta hỏi. “Ta có nghe nói về cậu. Từ Miền Đông trở về.

Cha cậu khỏe không?”

Hết sức ngạc nhiên, tôi đáp rằng cha rất khỏe.
“Ta biết y lúc y còn là đứa trẻ,” cô de Haviland nói. “Ta biết rõ mẹ y. Cậu

khá giống bà ta. Cậu đến đây để giúp đỡ chúng ta – hay vì việc gì khác?”

“Cháu mong đến để giúp đỡ,” tôi đáp hơi lừng khừng.
Bà lão gật đầu: “Chúng ta cần sự giúp đỡ. Nơi đây nhung nhúc cảnh sát.

Nhảy xổ vào người ta khắp chốn này. Không ưu vài đứa trong đám đó. Một
cậu trai từng học một trường tử tế thì không nên vào làm cảnh sát. Cứ trông
cậu con trai của bà Moyra Kinoul, cả ngày chỉ đứng điều khiển giao thông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.