NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 44

“Dù có cách biệt… lớn về tuổi tác?”
“Đúng vậy.”

“Xin lỗi – ông có chấp nhận cuộc hôn nhân thứ hai của cha mình không?”
“Tôi không được hỏi có chấp nhận hay không.”
“Đó không phải là một câu trả lời, ông Leonides ạ.”

“Do ngài nhấn mạnh điểm này, tôi sẽ nói tôi cho rằng đó là một đám cưới

thiếu sáng suốt.”

“Ông có can gián cha ông không?”
“Khi tôi biết chuyện thì mọi sự đã rồi.”

“Thế ông có bị sốc không?” Philip không trả lời.
“Ông có cảm giác không hay về chuyện này?”
“Cha tôi hoàn toàn tự do làm điều mà ông thích.”

“Quan hệ giữa gia đình ông và bà Leonides có dễ chịu không?”
“Hoàn toàn dễ chịu.”
“Ông và bà ấy nói chuyện với nhau có thân thiết không?”

“Tôi và bà ấy ít khi gặp nhau.”
Chánh thanh tra Taverner đổi đề tài.
“Ông có thể nói đôi điều về ông Laurence Brown?”

“Tôi e rằng không thể. Ông ta do cha tôi thuê.”
“Nhưng ông ta được thuê để dạy con ông, thưa ông Leonides.”
“Đúng vậy. Con trai tôi lúc nhỏ bị mắc bệnh bại liệt – nhưng may chỉ nhẹ

thôi – và được khuyên không nên cho đến học trường công. Cha tôi gợi ý:
nó và em gái nó nên có một gia sư – việc chọn lựa vào lúc ấy hơi bị hạn chế
– vì gia sư được chọn phải không đủ chuẩn để phục vụ quân đội. Phẩm chất
của chàng trai trẻ này đáp ứng, cha tôi và dì tôi (bà là người luôn chăm sóc
bọn trẻ) bằng lòng, thế thì tôi đồng ý. Tôi có thể nói thêm là tôi không có gì
phải phàn nàn về chuyện dạy dỗ của anh ta, anh ta có lương tâm và xứng
đáng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.