NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 59

“Kia là chân dung bà vợ đầu của ông ta, do họa sĩ Sargent vẽ,” Taverner

nói.

Tôi nhìn bức tranh trên tường giữa hai cửa sổ. Có cái gì hơi hoang dã

giống như nhiều bức chân dung do Sargent vẽ. Chiều dài gương mặt hơi bị
phóng đại, tôi nghĩ, nó khá giống mặt ngựa – chính xác không thể tranh cãi.
Đó là chân dung của một Quý bà nước Anh – trong xã hội nông thôn (không
phải xã hội thanh lịch). Đẹp nhưng hơi vô hồn. Bà không có vẻ giống vợ của
một lão già chuyên chế cười ngạo nghễ và đầy quyền lực treo trên lò sưởi.

Cửa phòng chợt mở, trung sĩ Lamb bước vào. Anh nói:
“Tôi đã làm hết khả năng với các gia nhân, thưa sếp. Nhưng không được

gì.”

Taverner thở dài.

Trung sĩ Lamb lấy ra một cuốn sổ tay và lùi về cuối phòng, ngồi xuống tại

đó để không làm phiền.

Cánh cửa lại mở và bà vợ hai của ông Aristide Leonides bước vào.
Bà mặc bộ đồ đen – đen tuyền và rất đắt tiền. Áo cao đến cổ và phủ đến

cổ tay. Bà bước chậm rãi và nhẹ nhàng. Màu đen chắc chắn phù hợp với bà.
Mặt bà đẹp, vẻ hòa nhã, mái tóc nâu được chải công phu. Mặt đánh phấn
khéo, môi dùng son đỏ, nhưng đánh không khéo. Bà đeo một chuỗi ngọc trai
lớn, một chiếc nhẫn nạm viên ngọc lục bảo to tướng trên một tay, còn tay kia
là chiếc nhẫn đính viên hồng ngọc cực lớn.

Có một điều khác mà tôi nhận thấy ở bà. Trông bà có vẻ hoảng sợ.
“Chào bà, bà Leonides,” Taverner nói giả lả. “Tôi xin lỗi lại làm phiền

đến bà.”

Bà ta nói giọng nhạt nhẽo:

“Tôi cho rằng không thể giúp được gì thêm.”
“Bà Leonides, bà có biết nếu bà muốn có mặt luật sư, bà hoàn toàn có thể

cho gọi không ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.