NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 60

Tôi thầm nghĩ không biết bà ta có hiểu ý nghĩa của các từ này không. Rõ

ràng là không. Bà chỉ đáp với cái giọng hơi khó chịu:

“Tôi không thích ông Gaitskill. Tôi không chọn ông ấy.”

“Bà có thể chọn luật sư theo ý bà, thưa bà Leonides.”
“Cần phải có họ ư? Tôi không thích luật sư. Họ làm tôi rối.”
“Điều đó hoàn toàn do bà quyết định,” Taverner nói, anh nở một nụ cười

rất tự nhiên. “Giờ, chúng ta tiếp tục nhé?”

Trung sĩ Lamb liếm cây bút chì. Bà Brenda Leonides ngồi trên tràng kỷ

đối diện với Taverner.

“Ngài đã khám phá ra điều gì?” bà hỏi.
Tôi nhận thấy các ngón tay của bà xoắn lại rồi buông ra dải nếp gấp bằng

lụa chiffon trên áo bà một cách bồn chồn lo lắng.

“Giờ chúng tôi có thể xác định chồng bà mất vì bị đầu độc eserine.”
“Ý ngài là thuốc nhỏ mắt giết chết ông ấy?”
“Gần như chắc chắn khi bà tiêm thuốc ông ấy lần cuối. Đó là eserine chứ

không phải insulin.”

“Nhưng tôi không biết điều đó. Tôi không có làm gì với nó. Thật sự tôi

không làm, ngài thanh tra.”

“Vậy có ai đó cố tình thay insulin bằng thuốc nhỏ mắt.”
“Một việc làm khủng khiếp!”

“Vâng, thưa bà Leonides.”
“Ngài có nghĩ – ai đó đã làm có chủ ý? Hay do tai nạn? Có thể do một trò

– một trò nghịch dại – không?”

Taverner nhẹ nhàng nói:

“Tôi không nghĩ đó là một trò nghịch, bà Leonides ạ.”
“Có thể đó là do một trong số người hầu.”
Taverner không đáp.

“Chắc vậy rồi. Tôi không thấy ai khác có thể làm điều đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.