NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 63

“Có một người bạn sàng sàng tuổi bà ta sống ở đây hẳn rất dễ chịu đối với

bà ta.”

“Không – không có – ý tôi là – tôi không biết.”

“Theo tôi, một sự gắn bó nảy nở giữa hai người là điều hoàn toàn tự

nhiên.”

Chàng trai phản đối quyết liệt.
“Không có! Không có! Không hề có kiểu đó! Tôi hiểu ngài đang nghĩ gì,

nhưng mà không phải thế. Bà Leonides luôn rất tử tế với tôi và tôi rất, rất
kính trọng bà – ngoài ra không còn gì khác – không có gì hơn thế, tôi đảm
bảo với ngài. Thật là vô lý khi ám chỉ chuyện như thế. Hết sức vô lý! Tôi
không giết ai cả – tôi không đổi các chai thuốc – hay làm bất cứ chuyện gì
như thế. Tôi rất nhạy cảm và dễ bị xúc động. Ý tưởng về việc giết người là
một ác mộng đối với tôi – ở tòa rất hiểu điều đó – tôi theo tôn giáo cấm giết
người. Tôi đã làm trong bệnh viện – đun thùng chứa nước cho nóng – một
công việc rất nặng nhọc – tôi không thể làm tiếp – thế là họ cho tôi làm công
việc dạy học. Tôi đến đây dạy Eustace và Josephine hết sức mình – một đứa
trẻ rất thông minh nhưng khó bảo. Và mọi người ở đây hầu hết đều tử tế với
tôi – ông Leonides và bà Leonides và cô de Haviland. Và bây giờ chuyện
khủng khiếp này xảy ra… Và ngài nghi ngờ tôi – tôi – là kẻ giết người!”

Thanh tra Taverner nhìn Brown với cái nhìn chầm chậm, xét đoán.
“Tôi không nói thế,” anh lưu ý.
“Nhưng ngài nghĩ thế! Tôi biết ngài nghĩ thế! Tất cả mọi người nghĩ thế!

Họ nhìn tôi. Tôi – tôi không thể tiếp tục nói chuyện với ông. Tôi không
khỏe.”

Anh ta vội vàng ra khỏi phòng. Taverner từ từ quay sang nhìn tôi.
“Sao, anh nghĩ thế nào về anh ta?”
“Y sợ điếng người.”

“Tôi biết, nhưng y có phải là một kẻ giết người không?”
“Nếu ngài hỏi tôi,” trung sĩ Lamb nói, “y không bao giờ dám làm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.