NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 69

Tôi tin bà. Tức là, tôi tin bà ấy và Laurence, như bà nói, chỉ là bạn. Nhưng

tôi cũng tin rằng, có thể bà không hiểu rõ mình, bà thật sự đang yêu chàng
trai trẻ Laurence.

Tôi đi xuống tầng dưới tìm Sophia với ý nghĩ đó trong đầu.

Lúc tôi sắp sửa đi vào phòng khách, Sophia thò đầu ra từ một cánh cửa

đằng xa trên hành lang.

“Chào,” nàng nói. “Em đang giúp vú Nannie làm bữa trưa.”
Tôi định đến chỗ nàng, nhưng nàng đi ra hành lang, đóng cửa lại, nắm tay

tôi lôi vào phòng khách, lúc này không có người.

“Nào,” nàng hỏi, “anh gặp bà Brenda chưa? Anh nghĩ thế nào về bà ấy?”
Tôi đáp: “Thẳng thắn mà nói, anh thấy tội nghiệp cho bà ấy.”
Sophia lộ vẻ thích thú.

“Em biết mà,” nàng nói, “anh bị bà ta làm xiêu lòng.”
Tôi cảm thấy hơi tưng tức. Tôi nói:
“Vấn đề là – anh thấy được một khía cạnh của bà ấy. Rõ ràng là em không

thấy.”

“Khía cạnh nào?”
“Nói thật nhé, Sophia, có ai trong gia đình này đối xử tử tế với bà ấy, hoặc

thậm chí đối xử phải lẽ với bà ấy từ khi bà ấy về nhà này không?”

“Đúng, nhà em không tử tế với bà ấy. Vậy chứ nên làm thế nào?”

“Đem lòng lành của Thiên Chúa, nếu không còn cái gì khác.”
“Charles, giọng của anh nghe cao đạo làm sao. Bà Brenda hẳn đã giở

chiêu rất tốt.”

“Thật ư, Sophia, em dường như – anh không biết điều gì đã tác động em.”

“Em chỉ trung thực và không giả bộ. Như anh nói, anh đã thấy khía cạnh

đó của Brenda. Giờ anh hãy nhìn khía cạnh của em đi. Em không ưa loại
phụ nữ trẻ tạo ra câu chuyện bất hạnh và nhờ đó mà lấy một ông già giàu có.
Em hoàn toàn có lý khi không ưa loại đàn bà trẻ đó và không có lý do nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.