NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 74

“Thật không? Em không thích ông ấy. Em sẽ không nói gì với ông ấy

hết.”

“Những việc gì?”

“Những việc mà em biết. Em biết rất nhiều việc. Em thích biết nhiều

việc.”

Cô ngồi lên thành ghế dựa và tiếp tục săm soi tìm hiểu gương mặt tôi. Tôi

bắt đầu cảm thấy khó chịu.

“Ông nội bị giết, anh biết chứ?”

“Đúng,” tôi đáp, “anh biết.”
“Ông bị đầu độc. Với e-se-rine.” Con bé phát âm cẩn thận từng từ một.

“Hấp dẫn đấy chứ?”

“Anh cho rằng thế.”

“Eustace và em rất quan tâm. Chúng em thích truyện trinh thám. Em luôn

muốn trở thành thám tử. Giờ em đang làm thám tử. Em đang thu thập manh
mối.”

Tôi cảm thấy cô bé là một đứa trẻ táo tợn.
Josephine quay lại vấn đề:

“Người đi theo chánh thanh tra cũng là một thám tử, phải không? Sách

viết người ta có thể nhận biết trang phục của thám tử qua đôi giày ống.
Nhưng tay thám tử đó lại mang giày da.”

“Kiểu cũ đó thay đổi rồi,” tôi nói.
Josephine diễn dịch câu nói đó theo suy nghĩ riêng của con bé.

“Đúng,” nó nói, “giờ em hy vọng sẽ có nhiều sự thay đổi ở nơi đây.

Chúng em sẽ đi và sống trong ngôi nhà ở London nằm trên Đường Đê. Mẹ
em đã ao ước từ lâu. Mẹ sẽ rất vui. Em không hy vọng cha sẽ phiền nếu số
sách của cha có cùng đi được không. Cha không có đủ tiền để làm chuyện
ấy. Cha đã mất rất nhiều tiền cho Jezebel

[4]

.”

“Jezebel?” tôi hỏi
“Đúng, anh có xem vở kịch đó chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.