NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 77

Cô bé liếc tôi một cái ranh mãnh.
“Em nghĩ em biết. Đã xảy ra việc gì đó tại văn phòng của bác Roger ở

London. Em nghĩ – nhưng em không chắc lắm – bác ấy đã biển thủ cái gì
ấy.”

“Điều gì khiến em nghĩ thế?”
Josephine đến gần tôi hơn và tôi nghe hơi thở mạnh phả vào mặt tôi.
“Vào ngày ông bị đầu độc, bác Roger vào phòng ông rất lâu. Ông và bác

nói với nhau nhiều, nhiều lắm. Và bác Roger nói bác không hề là người tốt,
bác làm ông thất vọng – và rằng không phải là vì số tiền quá nhiều – mà là
bác cảm thấy bác không đáng tin cậy. Bác đang trong tình trạng tồi tệ.”

Tôi nhìn Josephine với những cảm giác lẫn lộn.
“Josephine này,” tôi nói, “có ai bảo cho em biết rằng đứng ngoài cửa nghe

lén là không tốt chưa?”

Josephine gật đầu lia lịa:

“Dĩ nhiên là có chứ. Nhưng nếu như anh muốn tìm biết điều gì, anh phải

nghe lén ngoài cửa. Em cá ông Chánh thanh tra Taverner cũng làm thế, phải
không?”

Tôi thừa nhận điều đó. Josephine hăng hái nói tiếp:
“Mà cho dù, nếu ông ta không làm thế, cũng có người khác làm, người

mang đôi giày da. Họ lục tìm trên bàn của người ta, đọc các thư từ, phát hiện
mọi bí ẩn. Chỉ có điều họ thật là ngốc. Họ không biết cần tìm ở nơi nào!”

Josephine nói với vẻ bề trên lạnh lùng. Tôi cũng ngốc chẳng kém khi để

sổng mất khả năng suy luận. Con nhỏ khó chịu đó tiếp tục nói:

“Eustace và em biết rất nhiều chuyện – nhưng em biết nhiều hơn Eustace.

Và em không nói cho anh ấy biết. Eustace bảo phụ nữ không bao giờ là
thám tử tài ba. Nhưng em bảo em có thể. Em sẽ viết mọi thứ trong sổ tay và
sau đó, nếu cảnh sát hoàn toàn bí lối, em sẽ ra mặt và nói: ‘Tôi có thể nói
cho các ông biết ai đã làm việc đó.’”

“Josephine, có phải em đọc rất nhiều sách trinh thám?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.