NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 79

Dáng đứng của bà trông thật đẹp mắt.
Sophia thò đầu vào cửa, thì thào giọng cảnh báo, “Gaitskill!”

“Mẹ biết.”
Lát sau, Sophia vào phòng, theo sau là một người lớn tuổi, nhỏ bé, bà

Magda đặt cái hộp tráng men xuống và đi tới để chào đón ông ta.

“Xin chào, bà Philip. Tôi vừa mới đến. Hình như có vài sự hiểu lầm về

bản di chúc. Chồng bà đã viết thư có đóng dấu gửi cho tôi nói rằng tôi giữ
bản di chúc. Nhưng qua ông Leonides tôi biết di chúc được cất trong hầm
ngầm của ông ấy. Tôi cho rằng bà không biết gì cả về chuyện ấy?”

“Về di chúc của ông già khốn khổ?” Magda mở to đôi mắt ngạc nhiên.

“Không, dĩ nhiên là không. Đừng nói với tôi là mụ đàn bà quỷ quái ở trên đó
đã hủy nó rồi đấy chứ?”

“Bà Philip,” – ông đưa một ngón tay chỉ vào bà – “đừng phỏng đoán nữa.

Vấn đề chủ yếu là tìm nơi cha chồng của bà cất nó.”

“Nhưng ông ấy đã đưa cho ông – chắc chắn như thế – sau khi ký tên. Ông

đã nói với chúng tôi như vậy.”

“Theo chỗ tôi biết, cảnh sát đã có những ‘giấy tờ riêng tư’ của ông

Leonides,” ông Gaitskill nói. “Tôi phải đi trao đổi đôi lời với Chánh thanh
tra Taverner.” Ông rời phòng.

“Con gái ơi,” Magda la lên. “Ả đã hủy nó. Mẹ biết mẹ nói đúng mà.”
“Không đâu, mẹ, bà ấy không làm một việc khờ dại như thế đâu.”

“Không có gì là khờ dại cả. Nếu không có di chúc, ả sẽ có tất cả.”
“Suỵt – ông Gaitskill trở lại kìa.”
Luật sư trở vào phòng. Chánh thanh tra Taverner đi cùng ông, theo sau là

ông Philip. Gaitskill đang nói:

“Tôi hiểu ông Leonides. Ông ấy đã để di chúc trong ngân hàng cho an

toàn.”

Taverner lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.