NGÔI NHÀ QUÁI DỊ - Trang 92

Quả là con người tử tế – thật sự là một con người tử tế. Nhưng rất nhiều

kẻ giết người là người tử tế – do vậy bạn bè của chúng về sau này mới
chưng hửng. Cảm giác giống như tên phản đồ Judas, tôi mỉm cười chào ông.

Cha tôi cân nhắc từng lời, lạnh lùng nghi thức. Những cụm từ được thốt

ra, nào là: tình huống… tháo gỡ… không cưỡng bách… luật sư…

Vẫn với thái độ nôn nóng thiếu kiên nhẫn, Roger không quan tâm đến tất

cả những điều đó.

Tôi thấy gương mặt Chánh thanh tra Taverner phảng phất nụ cười mỉa

mai, và đọc được ý nghĩ trong đầu anh.

Bọn này luôn tin chắc vào bản thân. Bọn chúng không thể phạm sai lầm.

Chúng rất khôn khéo!”

Tôi ngồi nép vào một góc và lắng nghe.
Cha tôi nói, “Ông Leonides, tôi mời ông đến đây không phải để cung cấp

cho ông tin tức gì mới, mà để hỏi vài thông tin từ ông – thông tin trước đó
ông giấu diếm.”

Roger Leonides hoang mang.

“Giấu diếm? Nhưng tôi đã kể cho các ông hết mọi chuyện – tất cả mọi

chuyện!”

“Tôi nghĩ rằng chưa. Ông đã có cuộc nói chuyện với người quá cố vào

buổi chiều ngày ông ấy mất?”

“Đúng, đúng, tôi đã dùng trà với ông ấy, tôi đã nói với ông rồi.”

“Ông đã nói, đúng, nhưng ông không nói cho chúng tôi nghe nội dung

cuộc trò chuyện.”

“Hai cha con – chỉ – trò chuyện thôi.”
“Về chuyện gì?”

“Những chuyện trong ngày, nhà cửa, Sophia…”
“Còn về Công ty Cung cấp thực phẩm? Có được đề cập đến không?”
Tôi nghĩ mình đã hy vọng Josephine bịa đặt toàn bộ câu chuyện; nhưng

hy vọng đó nhanh chóng tắt ngấm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.