Mặt Roger biến sắc. Trong phút chốc từ nôn nóng thành một vẻ gần như
tuyệt vọng.
“Ôi, Chúa ơi,” ông kêu lên. Ông rơi mình xuống một chiếc ghế, hai tay
ôm lấy mặt.
Taverner mỉm cười giống như một con mèo vồ được chuột.
“Ông Leonides, ông thừa nhận ông đã không thành thật với chúng tôi?”
“Làm sao các ông biết chuyện đó? Tôi tưởng không ai biết – tôi không
hiểu làm sao lại có người có thể biết.”
“Chúng tôi có cách phát hiện những chuyện như thế, ông Leonides ạ.”
Một sự ngưng nghỉ nặng nề. “Tôi nghĩ giờ tốt hơn cả là ông nên nói thật với
chúng tôi.”
“Vâng, vâng, dĩ nhiên tôi sẽ nói. Thế các ông muốn biết gì?”
“Sự thực là Công ty Cung cấp thực phẩm đang ở bên bờ vực sụp đổ đúng
không?”
“Đúng, giờ không thể cứu vãn được rồi. Sự sụp đổ đã gần kề. Phải chi cha
tôi mất đi mà không biết chuyện đó. Tôi thật xấu hổ – thật nhục nhã…”
“Có khả năng truy tố hình sự?”
Roger ngồi bật dậy.
“Không, không phải đâu. Đó sẽ là vụ phá sản – một vụ phá sản trong danh
dự. Các chủ nợ sẽ được trả hai mươi shilling trên mỗi đồng bảng nếu tôi sử
dụng tài sản riêng, mà đó là chuyện tôi sẽ làm. Điều tôi cảm thấy tồi tệ là
làm cho cha tôi thất vọng. Ông tin tưởng tôi. Ông đã giao cho tôi, cơ nghiệp
lớn nhất của ông – và là cơ nghiệp ông cưng nhất. Ông không bao giờ can
thiệp, ông không bao giờ hỏi tôi đang làm gì. Ông quá tin tưởng tôi… Và tôi
làm cho ông thất vọng.”
Cha tôi nói khô khan:
“Ông nói đây có khả năng không phải truy tố hình sự? Thế tại sao ông và
vợ ông có kế hoạch đi ra nước ngoài mà không cho ai biết?”
“Ông cũng biết chuyện đó à?”