NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 131

“Ba ơi, nếu dì đánh ba, dì bảo ba đừng tiếp tục sống thế này

thì ba cũng sẽ không ly hôn ạ? Nếu vậy, chắc mẹ đã làm sai quá
nhiều nên ba mới ly hôn. “Nhìn mẹ của Wi Nyeong xem. Theo tôi,
mẹ Wi Nyeong quá sai rồi. Tôi mới là người đúng!” Những lời ấy
chính là mục tiêu của đời ba. Phải thế không ạ?”

Khuôn mặt ba đột nhiên xám lại.

A, a. Giờ thì càng làm ba không thể hiểu con đang nói gì rồi.

Trước mắt ba dấu yêu con hằng thương nhớ, con đã ăn diện, còn
đeo cả khuyên tai mình ưng ý nhất, cùng ba ăn thịt bò hầm ở nhà
hàng FaMily con thích, vậy mà điều này là gì chứ. Ba nổi trận lôi
đình:

“Có phải mẹ con đã bảo vậy không?”

Tôi tự thấy ghét bản thân, chẳng thể nói thêm câu nào nữa. Lời

của ba chẳng biết có đúng. Nhưng theo ý ba có lẽ tôi là đứa trẻ được
nuông chiều hết mực nên ăn tùy nói tiện.

“Wi Nyeong, con phải biết những phép tắc tối thiểu chứ. Cứ

cho rằng ba rất thương yêu con, nhưng việc vừa rồi là không thể
chấp nhận được! Ba biết mẹ con chẳng quan tâm đến bất cứ
điều gì, chỉ quen với lối sống tự do, hình như con cũng nhiễm lối
sống ấy rồi, xem chừng cũng mệt đây!”

“Ba, con rất yêu mẹ. Mẹ con không phải loại người sống buông

thả tùy tiện như ba nói. Mẹ sống tự do trong giới hạn cho phép, cũng
không làm phiền người khác. Nếu chưa muốn nói mẹ sống khá
quy củ đấy ạ. Mẹ hay dặn chúng con nếu ăn cơm vào 6 giờ thì
không nên ăn hoa quả lúc 7 giờ. Nếu thứ Ba mẹ tới nhà xuất bản thì
thứ Năm không đi bơi nữa... Mẹ đâu có bảo chúng con nếu đói thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.