NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 218

đến nhà bạn ngủ nên đã chuẩn bị một ít đồ đạc đơn giản.

Buổi tối qua đi, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống. Mẹ lại

ngồi trong phòng mình, thỉnh thoảng mở cửa phòng tôi lặng lẽ. Tôi
ngồi trên bàn, mở sách để đó. Những lúc thế này, nếu không có sự
cưỡng chế đó, từng giây từng phút tôi lại phải nhìn vào đôi mắt
Coco. Cũng có thể một lúc nào đó tôi sẽ chết dần theo Coco. Lúc
này, hình như nó đang ngủ. Nếu nâng Coco bằng một tay thì sẽ cảm
nhận được cơ thể gầy hao của nó tựa như bị vỡ vụn. Giờ tôi không
còn muốn đặt Coco lên cân nữa. Chắc mẹ đang ngủ. Trong màn
đêm sâu thẳm, chỉ còn mình tôi đang ngồi cạnh Coco - con vật nhỏ
bé chìm vào giấc chiêm bao. Và đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy
khoảng cách xa vời vợi với cả ba và mẹ. Tôi thấy cơ hồ trên trái đất
này chỉ còn lại hai chúng tôi - tôi và Coco. Mẹ bảo phải chờ đợi Coco
tranh đấu, nhưng trông nó lại yên bình đến lạ. Và đây cũng là lần
đầu tôi chắp tay cầu nguyện.

“Tôi sẽ không đe dọa ngài như nói với mẹ tôi. Tôi sẽ không nói

“Ngài không được làm thế”. Tôi chỉ muốn cậy nhờ ngài. Xin ngài
đừng làm thế... Xin đừng làm thế. Được không ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.