NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 25

thành nhiều lớp rồi lau khô nước mắt. Nhìn mẹ sao tội quá, tôi rút
một chiếc khăn giấy mới trong cặp đưa cho mẹ. Đến lúc này mẹ
mới nhận ra: “Ừm... Mẹ đang lau nước mắt bằng chiếc khăn giấy
bẩn nhỉ”. Rồi mỉm cười. Cảm giác thật khó để mẹ thốt nên lời.

“Mẹ có nhớ khi con quyết định một mình trở về Hàn Quốc từ

New Zealand và nói sẽ làm người đưa tin cho mẹ không? Khi đó ba đã
rất ghét và quyết định gửi con đến nhà bà ở thành phố E. Mẹ...
thực sự con đã rất sợ. Rời xa người cha đã nuôi nấng con suốt
mười sáu năm thực sự khiến con rất sợ. Và khi con hỏi mẹ quyết
định của con có thực sự đúng đắn, hay sẽ khiến con phải hối hận,
mẹ đã trả lời: “Wi Nyeong à, không ai có thể biết trước được quyết
định mình đưa ra là đúng hay sai, điều duy nhất chúng ta có thể
làm chỉ là một khi đã quyết định thì hãy cố gắng sống sao để
thấy rằng đó là một quyết định đúng đắn””.

“Thế sao? Mẹ đã nói thế sao? Hãy cố gắng sống để thấy

quyết định của mình là đúng đắn. Quả là câu nói hay”.

Mẹ mỉm cười thích thú y như thí sinh đi thi ngẫu nhiên đoán trúng

đề thi mình không biết vậy. Đây chính là ưu điểm nổi bật của mẹ.
Có thể tìm ra điểm tốt đẹp ở bất cứ nơi đâu.

“Chẳng phải mẹ đã nói thế còn gì. Con đã nghĩ đến câu nói đó

trong suốt quãng đường ngồi máy bay trốn ba qua đây đấy”.

“Mẹ đã nói những câu có ý nghĩa đến thế sao. Và trong thời

khắc này lại được nghe lại chính những câu nói đó từ con. Thật tuyệt.
Phải không?”

Mẹ lúc nào cũng thế, chắp tay lại, vừa nói vừa cười trong ánh

mắt nhòa lệ: “Ông trời ơi, cảm ơn ông. Cảm ơn ông đã trao cho con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.