NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 261

89.

“Đêm nay... đừng nghĩ gì cả, ngủ một chút đi, hay uống thêm

chút rượu chứ?”

Bác Seo Jeo Ma hỏi, giọng đầy ái ngại.

“Chị, em phải trải qua chuyện này đến hai lần sao? Những người

đó không thể sống lâu hơn em sao? Biết rằng chia tay sẽ tốt hơn
nhưng em làm sao chịu đựng nổi cái chết của họ...”.

Mẹ nhăn mặt và khóc như một đứa trẻ.

“Đừng nói những lời vô ích. Hôm nay đừng nghĩ gì cả”.

Mẹ như đang lẩm bẩm điều gì, rồi hai tay ôm mặt và bật khóc.

Bác Seo Jeo Ma và tôi không thể nói được gì. Dù chúng tôi nói gì,

điều đó cũng là một phần trong câu chuyện của mẹ.

“Vừa nghe tin buổi sáng, em không thể tự lái xe... em bắt taxi

đến... Nhiều điều hiện lên trong đầu em. Lần đầu tiên em
thấy đau đớn như thế, em không thể bắt kịp thước phim đang
chiếu thật nhanh trong tâm trí người đó, em cảm thương, suy nghĩ
về Đức Chúa cũng dần lạ lẫm. Người đó đã bỏ lại em và ra đi, sao
anh ta lại có thể đối xử với em như thế... Wi Nyeong, vì sao? Con
người chết đi, ba Dong Bin chết rồi... Thậm chí mẹ đã đi thuyết
giảng rằng sinh mệnh con người thật đáng quý nhưng từ lúc này mẹ
sẽ phải chiến đấu với bản thân. Mẹ đang nghĩ hoàn cảnh của mẹ
vốn không phải như vậy, làm sao đặt người chết phía trước và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.