NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 272

Mẹ ngập ngừng muốn hỏi như cũng không muốn tiếp tục cãi

vã. Tôi không trả lời câu hỏi của mẹ. Thành tích của tôi, quả thực, rất
tồi tệ. Điều đó tôi cũng biết. Nhưng tôi thấy bực khi bị chỉ trích
về thành tích tồi tệ ấy. Tôi chưa bao giờ thừa nhận mình học giỏi.
Có lẽ ngay từ khi tôi còn bé xíu. Ba chưa từng một lần bắt ép tôi
phải học hành chăm chỉ. Thay vào đó, ba mua cho tôi cả đống sách,
và tôi đã đọc gần hết những quyển sách trong phòng đọc sách của
ông. Nhưng cứ cầm sách giáo khoa hay sách tham khảo lên là cơn
buồn ngủ lại kéo đến.

“Chẳng phải mẹ bảo con học dốt cũng được còn gì? Mẹ bảo là

không sao mà. Mẹ bảo con chỉ cần hạnh phúc là được. Bây giờ con
đang rất hạnh phúc với lũ mèo của con”.

“Con biết mẹ không có ý đó mà. Con phải cố gắng chứ. Nếu

con không cố gắng thì con không thể tự hào về chính bản thân
con. Con sẽ trở nên ghét bản thân mình. Và mẹ thực không thích
điều đó”.

Tôi lấy hai tay vò đầu.

“Con không hiểu mẹ đang nói gì. Khó hiểu quá. Những lời đó mẹ

nên viết vào sách của mẹ ”.

Tôi cảm nhận được sau lưng mình mẹ đang mím chặt môi và nhìn

chằm chằm vào tôi.

“Nghe cách ăn nói của con xem. Ở đâu cái thói ăn nói với mẹ thế

hả?”

“Vậy con phải nói thế nào ạ? Con bảo là con học mà! Không phải

con học bài đây sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.