NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 289

khó như ta tưởng. Suy cho cùng, cuộc sống và bản thân - tuy hai
nhưng là một mà thôi”.

Ngắm mấy nhánh cỏ bốn lá trong lòng bàn tay, bất giác tôi

nghĩ đến việc phải về nhà. Ngày mai lại tới trường với một núi bài
tập, và chẳng mấy chốc đến đợt thi giữa học kỳ. Chẳng hiểu sao
bên tai tôi văng vẳng câu nói: “Khi con ngồi thì đã nghĩ đến chuyện
đứng...”. Vì chưa đạt được điều bình thường ấy nên phải chăng tâm
hồn tôi cũng không thảnh thơi.

Chú Daniel đóng cửa hiệu sách rồi tiễn tôi về chung cư. Đâu đây

tiếng côn trùng xôn xao trong gió, ri ri... tích tích... như một bản
giao hưởng được hòa âm phối khí nhịp nhàng, từng cơn gió thoảng
qua se lạnh. Sánh bước cùng chú Daniel trên đường về nhà nhưng
lòng tôi lại đầy ắp nỗi nhớ ba.

Nhớ lại hôm gặp ba cách đây hai tuần, chưa bao giờ tôi có đủ can

đảm nói với ba về chuyện muốn gặp lại dì và Wi Hyeon, có thể
chung sống hòa hợp với họ. Đáp lại là im lặng đến nghẹt thở. Cách
ba trả lời cho thấy nỗi hoài nghi về tôi đã ngấm sâu trong tiềm
thức ba tự lúc nào, đó cũng luôn là cách ông thể hiện thái độ mỗi khi
tôi và dì bất hòa. Nó chỉ khiến tôi thêm giận mà thôi. Từ sau lần
gặp ấy, tôi càng ấp ủ khát khao muốn gặp lại dì và liên tục hối
thúc ba sắp xếp thời gian. Tất nhiên không phải vì nhớ nhung mà
đòi gặp bằng được. Mục đích chính là muốn người vợ hai của ba
thấy từ ngày về ở với mẹ tôi được sống thoải mái ra sao, đã trưởng
thành hơn thế nào và dù bây giờ có đứng trước dì tôi cũng sẽ không
bị tổn thương bởi thái độ khác máu tanh lòng, hay những lời nói có
gai của dì nữa. À, tôi… tôi còn phải cho ba và dì biết tôi đã bị ghẻ
lạnh nhường nào suốt thời gian qua, và giờ đây tôi đang hạnh phúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.