NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 304

sổ, mẹ vừa quay qua nhìn tôi mà nước mắt đã tràn mi. Nhưng mẹ lại
có thể giữ nét mặt thản nhiên, cứng rắn bất ngờ.

“Con đã quyết như thế từ khi nào vậy?” - Mẹ chậm rãi hỏi.

Sau giây lát còn phân vân, tôi đáp:

“Con cũng không biết nữa… Không biết chính xác là tự bao giờ,

nhưng hình như là từ khi con quyết tâm về ở với mẹ…”

Không thể giấu nổi nét sững sờ, mẹ tiếp tục hỏi:

“Con… không định… thay đổi suy nghĩ sao? Dù gì thì cũng vô ích

mà thôi…”

Tôi đáp lại mẹ bằng cái lắc đầu của đứa con gái bướng bỉnh. Có

chút khó chịu thoáng hiện lên trên khuôn mặt mẹ rồi mau chóng
được kìm nén lại.

“Thôi được, chúng ta cứ làm thế đi. Mẹ sẽ cùng con đến thành

phố E.. Chắc không thể cùng vào nhà ba nhưng mẹ sẽ chở con tới
đó. Con cứ làm những gì con muốn, còn mẹ sẽ chờ bên ngoài. Và
nếu ba hay dì có hỏi thì con hãy nói mẹ đã bảo con làm thế… tất cả
mọi việc mẹ sẽ chịu trách nhiệm… Vì đằng nào cuối cùng mẹ cũng
là người gánh trách nhiệm”.

Nói xong mẹ quay đi và đưa mắt nhìn ra cửa sổ như cố giấu đi

dòng cảm xúc sắp trào dâng. Chỉ nhìn dáng hình mẹ từ phía sau
nhưng tôi có thể hình dung khuôn mặt bà đang chết lặng.

“Không đâu ạ. Con sẽ tự đi một mình”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.