NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 350

bằng con nhưng bây giờ cậu ấy...”

“Wi Nyeong à, lời mẹ nói với thầy chủ nhiệm của Dong Bin là thật

lòng đấy” - Mẹ cắt lời tôi.

“Học ư? Mẹ vốn học rất giỏi nhưng... đó không phải là điều mẹ

nỗ lực đánh đổi bằng máu và nước mắt. Chỉ là ngay từ đầu đã
thế. Giống như cầu thủ vừa nhìn thấy trái banh đã biết đá ra sao
hay nghệ sĩ dương cầm vừa nhìn thấy cây đàn đã biết biểu diễn
thế nào. Đó là tài năng. Không phải tất cả mọi người đều có thể
học giỏi ngang nhau. Mẹ đã vứt bỏ hi vọng viển vông rằng điều
mang lại tài năng chính là bản thân các con. Mẹ từng nghĩ tại sao các
con phải học giỏi, mẹ đã tự hỏi bản thân mình bao lần như thế”.

Mẹ cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ như đang e thẹn lúc tỏ tình.

“Đúng vậy. Thoạt đầu mẹ giận vì các con không phải học sinh

giỏi. Mẹ cảm thấy bất lực, giận dữ. Nhưng mẹ tự hỏi: Các con học
giỏi thì có gì tốt? Chà, nếu vậy, đương nhiên các con sẽ thành công
và có lẽ không phải vướng vào nỗi lo toan tiền bạc, chắc các con sẽ
sống thoải mái. Nhưng nghĩ lại đó có phải là toàn bộ lý do? Mẹ cứ tự
hỏi mình, tự chất vấn mình, cuối cùng có lẽ lý do chính là nếu
các con học giỏi thì mẹ sẽ vui hơn. Không phải các con mà là mẹ.
Người ta chỉ trỏ mẹ ly hôn ba lần, các con đáng thương vì lớn lên
không có ba, nếu các con học giỏi, vào được những trường đại học
tốt thì mẹ có thể sống ngẩng cao đầu... Đó không phải là tất cả
nhưng sẽ là như thế”.

Mẹ gượng cười. Có lẽ lúc này mẹ lại đang nghĩ vậy, rốt cuộc chỉ vì

một lý do ngây ngô như thế, thật hết nói nổi. “Thật vậy sao?” - Mẹ
nói như đang đáp câu hỏi của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.