NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 407

126.

Tuyết bắt đầu rơi trên đường về, sau khi tôi kết thúc cuộc

nói chuyện với thầy chủ nhiệm. Tuyết đang rơi xuống tựa một
đàn bướm trắng, tựa những bông hoa xuân nở sớm. Bước đến
sảnh ra vào ở trường, bất giác tôi giơ hai tay ra đón những bông
tuyết. Những bông tuyết trắng nhẹ tênh. Hình dáng những cành
cây hiện lên rõ rệt như có ai lấy chiếc bút sắc nhọn vẽ lên bầu
trời. Tôi ngước mắt nhìn lên những cành cây ấy. Lần đầu tiên
tôi đến nơi này là hồi mùa hè. Ngày ấy, màu xanh cây lá ngập
tràn trước mắt. Thế rồi mùa lá vàng rực rỡ đến. Rồi gió lại
thổi, những bông tuyết trắng bắt đầu rơi và cây hé những chồi
non. Nhưng giờ đây chẳng thể tìm thấy màu xanh đó ở đây, khắp
nơi một màu tuyết trắng. Đột nhiên tôi nghĩ: Liệu Wi Nyeong của
ngày ấy có giống với Wi Nyeong bây giờ? Trong suốt sáu mùa tôi
sống ở nơi đây, cuộc sống của tôi mang biết bao màu sắc. Theo
lời mẹ nói thì lí do mà càng lớn người ta càng cảm thấy thời gian
trôi qua nhanh chóng là bởi khi đó cuộc sống họ trở nên đơn điệu,
nhưng nếu vậy thì với tôi, sáu mùa vừa qua là khoảng thời gian
dằng dặc. Tôi đã trải qua rất nhiều điều - được gọi là lần đầu
tiên trong đời. Tôi đã cùng uống bia và trò chuyện đến tận khuya
với mẹ, đã từng cãi nhau rồi lại làm hòa với những đứa em. Tôi đã
gặp bạn trai của mẹ, cũng đã nhớ và ghét người ba đang ở nơi xa.
Tôi đã gặp Coco, tiễn nó đi rồi được sở hữu Milky và Latte. Tôi lại
nhận thấy sức nặng của đơn đăng kí nhập học đại học đang nằm
trong cặp. Tôi nhớ ra mình sẽ phải nói gì với mẹ. Liệu mẹ có đồng
ý với quyết định của tôi, cả ba nữa... Tôi gọi điện cho mẹ như đã
hứa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.