NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 424

132.

Chú Daniel bất ngờ xuất hiện trước lối vào của chung cư. Chú

đang đứng lau kính trước của xe, bước lại phía tôi và cầm túi giúp
tôi. Khi tôi nhìn sang mẹ, mẹ cất tiếng:

“Taxi Daniel, em chỉ nhờ đến bến xe thôi, không sao chứ?”

Trong lúc chú ấy chất hành lý của tôi lên thì tôi tới ôm chầm

Dong Bin và Je Je.

Tôi cảm thấy đau lòng khi trong thời gian qua đã không thể làm

một người chị tốt. Dường như việc tôi ra đi cũng không hẳn là
điều xấu. Vậy là tôi cũng có những suy nghĩ lạc quan rồi. Cuối
cùng, mẹ ôm lấy tôi:

“Wi Nyeong, con đúng là một đứa trẻ xinh xắn và ngoan ngoãn.

Đừng bao giờ quên điều đó nhé!”

Mẹ vuốt tóc tôi, bờ môi run run như muốn khóc. Tôi gật đầu.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ chìa khóa tình yêu mà mẹ trao
cho mình là đây. Là câu nói để tôi thấy yêu quý bản thân hơn. Mẹ
đã giúp tôi mở cánh cửa thế giới bằng chính chiếc chìa khóa đó.

Khi đó tôi đã hiểu được điều này. Tôi lên xe chú Daniel và ngoái

lại phía sau. Mẹ và hai cậu nhóc em tôi đang vẫy chào tạm biệt. Có
những lúc tôi cảm thấy cô độc, và giờ đây tôi đã hiểu mình không
bao giờ còn cô độc giữa thế gian này nữa...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.