Tôi chắc chắn rằng bằng sự nhạy cảm với thứ âm thanh ở
ngoài phòng, những đứa trẻ không có mẹ sau này rất có thể trở
thành những ông hoàng, bà hoàng về khả năng thính giác.
“... Thì như thế, con có tới ba đứa con khác họ với nhau, con định
tính thế nào? Quả thực việc con quyết định nuôi các con con rất
đáng khen, một việc làm đúng đắn. Nhưng dạo này con cũng không
viết nhiều sách, tiền nuôi ba đứa cũng đâu phải chuyện đơn giản”.
Ông ngoại từ tốn hỏi mẹ. Còn mẹ tôi lúc nào cũng trả lời với giọng
thật thoải mái vô ưu.
“Tiền ạ, con chẳng có thứ gì cả. Nhưng nếu thiếu tiền con có
thể bán nhà rồi chuyển đi xa cũng được mà... Nhưng ba Wi Nyeong...
Dù gì tình cảm giữa chị em cùng ba khác mẹ chắc cũng chẳng khá
hơn so với tình cảm giữa chị em cùng mẹ khác ba là mấy đâu nhỉ...?”
Nghe mẹ nói đến ba sao thật tự nhiên, tôi có cảm giác hơi lạ lẫm.
Ông ngoại nghe mẹ nói thì cười ha ha tán thành: “Con nói phải đấy”.
Tôi chợt nghĩ giữa một ông cụ đã ngoài bảy mươi tuổi cùng cô con gái
đã ngoài bốn mươi sao có thể trò chuyện một cách thoải mái tự
nhiên với chủ đề đó như thế và cười vui đến thế. Nếu đang
sống cùng ba, đừng nói là có thể bàn đến những chuyện thế này,
ngay cả đưa ra giả thuyết cũng là một chuyện vô cùng nghiêm trọng
rồi. Nhưng ở đây, trong ngôi nhà của mẹ, tôi có cảm giác đó chỉ là
một cuộc trò chuyện đơn thuần giữa mẹ và ông ngoại. Ngôi nhà này
quả thực hoàn toàn khác so với ngôi nhà mà tôi từng sống.
Ngay cả cách sống khi ở nhà ba cũng khác so với cách sống ở
nhà mẹ. Nếu ở nhà ba mọi người phải tuân thủ về thời gian, khi nào
cũng phải biết tiết kiệm để phòng trước những chuyện không hay,