NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 61

“Wi Nyeong, còn con?”

Có lúc tôi thấy buồn cười, cũng có lúc thấy thật bực mình.

“Không phải là vì người ta chưa biết các con là con của ai đấy

chứ?”

Mẹ như muốn hỏi mãi đến khi có được câu trả lời mẹ mong

muốn. Người lớn thật kỳ cục. Nếu thế sao không bảo luôn là trả lời
thế nào cho xong! Nếu không trả lời thì cứ bắt phải nói, còn nếu
trả lời thì lại bảo đó là “cãi”. Đương nhiên đó không phải là cãi. Tôi
thật không muốn mẹ phải chịu đựng thêm những câu chuyện đang
được vẽ nên trong đầu mẹ nữa.

“Mẹ, đến bây giờ tất cả các bạn lớp con đều biết mẹ là ai,

nhưng tuyệt nhiên không có ai giễu cợt hay trêu đùa cả”.

Nghe tôi quả quyết như vậy, mẹ thoáng bối rối. Thoáng do dự,

phân vân như đang luyện một kịch bản khác, đồng thời nhìn thẳng
vào bạn diễn của mình vậy. Dẫu có nói sao chăng nữa, mẹ đang đứng
trước chúng tôi, với chất giọng bi tráng như một người truyền giáo,
dõng dạc truyền lại ý chỉ của Chúa trời.

“Vì thế con cũng đã đến đây với mẹ rồi thì hãy học hành chăm

chỉ. Con nữa, con nữa, biết chưa?”

Tôi chẳng hiểu rốt cuộc câu hỏi: “Không có bạn nào trêu chọc các

con chứ?” với câu: “Vì thế hãy học hành chăm chỉ” có chút liên quan
nào không nữa. Ba chị em chỉ còn biết ngoan ngoãn gật đầu với mẹ.
Mà có lẽ là gật đầu đồng ý cho mẹ. Phải thế thì mới dừng được bài
diễn thuyết bất chợt này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.