NGƯỜI CUỐI CÙNG CỦA BỘ TỘC MOHICAN - Trang 132

“Quả là khi ấy chúng tôi không biết đi hướng nào và nếu không có

Uncas thì chắc đã mất dấu. Chúng tôi cứ tiến theo con đường vào rừng vì
đoán chắc bọn dã man dẫn các bạn đi lối đó. Mà đúng như vậy. Nhưng sau
khi đi được mấy dặm đường vẫn không thấy cành cây nào bị bẻ gãy như tôi
đã dặn làm, tôi bắt đầu nao núng, đặc biệt khi thấy những vết trên đường
đều là những vết giày moccasin

[39]

.”

“Bọn Huron đã cẩn thận bắt chúng tôi đi giày như của chúng.” Duncan

giơ bàn chân mang giày của người da đỏ lên.

“Thật là một hành động ranh ma đúng với bản chất của chúng; nhưng

chúng tôi thừa khôn ngoan để không bị đánh lạc hướng bởi một trò tầm
thường như vậy.”

“Vậy nhờ đâu mà chúng tôi sống sót?”
“Là một người da trắng không lẫn chút máu Anh điêng trong huyết quản,

tôi lấy làm xấu hổ thú nhận rằng đó là nhờ vào óc nhận xét của người thanh
niên Mohican về những điều mà đáng lý tôi phải biết rõ hơn. Tới lúc này,
tôi vẫn chưa tin hẳn là những điều đó có thật tuy rằng chính mắt tôi đã nhìn
thấy.”

“Thật là phi thường! Bác có thể cho biết lý do không?”
Mắt Chim Ưng đưa mắt về phía hai con ngựa của chị em Cora, nhìn

chăm chú tò mò, nói tiếp:

“Uncas dám quả quyết rằng những con ngựa do hai cô gái cưỡi đặt hai

chân ở một bên mình xuống đất cùng một lúc, khác hẳn cách đi nước kiệu
của những con vật bốn chân khác mà tôi biết, trừ con gấu. Đây chính là
những con ngựa đi theo kiểu đó như mắt tôi đã thấy, cũng như những vết
chân của chúng trên hai mươi dặm đường đã chỉ rõ.”

“Đó là đặc điểm của giống ngựa này. Chúng sinh ra bên bờ vịnh

Narrangansett, thuộc một tỉnh nhỏ có tên là “Những vườn cây của Thượng
đế”. Chúng nổi tiếng là giống ngựa dũng mãnh và có nước kiệu đặc biệt tuy
rằng có những giống ngựa khác cũng được huấn luyện kiểu đi này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.