NGƯỜI CUỐI CÙNG CỦA BỘ TỘC MOHICAN - Trang 149

sống và ai đã chết. Suỵt! Anh không thấy có vật gì đang di chuyển trên bờ
đầm ư?”

“Không lẽ có người nào không nhà không cửa như chúng ta trong chốn

rừng rú âm u này.”

“Những vật như vậy ít cần tới nhà cửa để trú chân, và sương đêm không

làm ướt được một hình hài quen sống dưới nước,” người trinh sát đáp, tay
run run nắm vai Heyward; viên sĩ quan trẻ chợt nhận ra rằng con người vốn
rất dũng cảm đang bị mê tín làm cho khiếp đảm.

“Lạy Chúa! Có một bóng người đang tiến lại gần! Các bạn hãy nắm chắc

tay súng vì không biết chúng ta sẽ chạm trán với ai.”

Ai?

[42]

một tiếng hô đanh và trầm, như từ thế giới khác vọng tới, vang

lên giữa chốn hiu quạnh trang nghiêm này.

“Nó nói gì thế?” người trinh sát thì thầm, “Không phải tiếng Anh điêng

mà cũng chẳng phải tiếng Anh.”

Ai?” tiếng hô lại nổi lên, kèm theo là tiếng súng lách cách và một dáng

vẻ nạt nộ.

Nước Pháp.” Heyward hét to; anh bước ra khỏi đám bóng cây và tiến về

phía bờ đầm, cách người lính gác vài thước.

Anh từ đâu tới đây… đi đâu sớm thế?” Người lính cận vệ hỏi lại bằng

ngôn ngữ và giọng nói của một người sinh trưởng ở nước Pháp cổ kính.

Tôi đi điều tra tình hình về và kiếm chỗ ngủ đây.
Có phải sĩ quan nhà vua không?

Đúng vậy anh bạn ạ; anh tưởng tôi là dân vệ Anh hay sao! Tôi là đại úy

khinh binh (Heyward biết rõ người lính đứng trước mặt thuộc một trung
đoàn ở trên tuyến). Tôi giải theo đây hai người con gái của viên chỉ huy
pháo đài William Henry. Hà, hà! Chắc anh đã từng nghe nói về hai người
đó. Tôi bắt được họ ở gần pháo đài trên kia và dẫn đến chỗ tướng
Montcalm đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.