NGƯỜI CUỐI CÙNG CỦA BỘ TỘC MOHICAN - Trang 151

Mấy người còn đang băn khoăn do dự thì đã thấy bóng người thủ lĩnh

Anh điêng từ trong bụi rậm lướt tới, một tay buộc mảng da đầu còn nóng
hổi của người lính Pháp xấu số vào thắt lưng, tay kia gài con dao và cây rìu
đẫm máu; bác trở về vị trí cũ với thái độ của một người cho rằng mình đã
lập được một chiến công.

Người trinh sát đặt báng súng xuống đất, tì tay vào nòng, trầm ngâm suy

nghĩ, bác lắc đầu buồn bã, lẩm bẩm:

“Đối với người da trắng, đó là một việc độc ác và vô nhân đạo, nhưng

đây là đặc tính và bản chất của người Anh điêng mà tôi nghĩ rằng chúng ta
không thể phủ nhận. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn cho chuyện này rơi vào đầu
một tên Mingo chết tiệt hơn là vào anh chàng trẻ tuổi vui tính quê tại nước
Pháp cổ kính kia.”

“Thôi!” sợ hai chị em Cora biết nguyên nhân vì sao phải dừng lại,

Heyward vội gạt đi, và anh cũng lập luận tương tự như người thợ săn để
nén sự ghê tởm. Đằng nào cũng lỡ rồi, sửa chẳng được tuy rằng không xảy
ra thì hay hơn. Ông bạn này, rõ ràng chúng ta đang ở trong vùng địch kiểm
soát; theo bác, ta nên đi lối nào?

“Phải,” giọng Mắt Chim Ưng trở lại sôi nổi, “cũng như anh vừa nói,

chúng ta không còn thời gian suy nghĩ cho bận óc. Đúng rồi, quân Pháp đã
vây chặt pháo đài, lọt được vòng vây khác nào xâu một mũi kim nhỏ vậy.”

“Thế mà chúng ta chỉ có ít thời gian để làm việc đó,” Heyward nói thêm,

mắt nhìn lên đám mây che kín mặt trăng đang xuống dần.

“Chỉ có ít thời gian để làm việc đó!” người trinh sát nhắc lại, “Nhờ

Thượng đế phù hộ, chỉ có hai cách làm, ngoài ra không còn cách nào khác
nữa.”

“Xin nói ngay vì gấp lắm rồi.”

“Một là các cô thiếu nữ dịu hiền kia xuống đi bộ, còn ngựa thì thả rông.

Những người Mohican này sẽ đi trước mở một đường nhỏ qua các vọng
gác, và chúng ta sẽ bước lên xác chết vào trong pháo đài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.